Xuyên Không Thì Có [...] – Chương 4

Sau khi nghe xong, Thẩm Phó hơi nâng mặt lên, ánh mắt tràn ngập sự tán thành.

Trời quang mây tạnh, hắn ta lại thấy bản thân đã oai phong lẫm liệt lại rồi.

[Tam Công chúa này quả nhiên ngây thơ đáng y như trong sách viết, có một em não đương mê mình quả đúng là quá sung sướng, xem ả ta che chở cho mình như thế nào]

Ta có hơi cạn lời.

Muốn xem cảnh tỷ muội lục đục cũng phải xem ả ta có thể vì Thẩm Phó mà đến mức nào.

Khương Vận là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của phụ hoàng, thích thơ sách, tính cách cũng dễ thương, không ngờ lại đọc nhiều sách đến mức ngốc luôn, dễ dàng bị một nam tử bắt chẹt.

Ta yên lặng quan sát ả. Có thể Khương Vận cảm thấy vừa nãy đã lanh mồm lanh miệng nên giờ cơ thể ả ta hơi run lên, vẻ mặt có chút ảo não.

4

Chúng ta đang giằng co thì bỗng nhiên có tiếng chó sủa vang lên, cắt ngang bầu không khí sượng trân.

“Công chúa, là Vượng Phúc của phủ trưởng Công chúa!”

Liên Kiều vừa dứt lời, Vượng Phúc không biết từ đâu lao thẳng về phía ta. 

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, trước khi ta kịp phản ứng, một bóng đen lướt qua, đá vào Vượng Phúc, cứu ta khỏi thế nguy hiểm.

Ngay sau đó, eo ta bị nắm chặt, cả người bay vút lên không trung, rồi đáp xuống đất một cách vững vàng. 

“A!”

Vượng Phúc bị đá trúng, đâm sầm vào đùi Khương Vận. Khương Vận trốn không kịp, bị dọa cho liên tục lùi lại hai bước.

Ả ta vốn đang đứng cạnh hồ, cứ như mà bị trượt một cái, trực tiếp ngã xuống hồ!

Đợi đến lúc chúng ta phản ứng lại, tiếng hét chói tai của Khương Vận đã xé toạc chân trời.

Bên ngoài đột nhiên ầm ĩ không thôi, Thành Gia vừa gọi Vượng Phúc vừa dẫn theo hạ nhân vội vàng chạy đến, Thái Tử ca ca bất đắc dĩ đi theo bên cạnh.

Nhìn cảnh này, mấy người đều ngơ ngác.

Không đợi Thành Gia chỉ huy hạ nhân cứu người, một bóng người đã dứt khoát nhảy xuống từ trên bờ, không do dự mà bơi về phía Khương Vận.

Thẩm Phó này thật ra cũng có đủ quyết đoán đấy.

Ta mím chặt môi, nếu bảo rằng việc này không liên quan đến hắn ta, thì ta không tin.

Vượng Phúc luôn ngoan ngoãn, cũng quen với mùi ở trên người ta, sao lại đột nhiên lên cơn điên nhắm vào ta ?

Nhất định là có người đã tay chân!

“Tiểu muội, muội không sao chứ?” Thái Tử ca ca vẫn còn chưa hết hoảng sợ bước tới. Thấy ta bình an vô sự, y thở phào nhẹ nhõm, rồi mới để ý đến bàn tay vẫn còn đặt trên eo ta.

“Tiết tiểu Hầu gia? Ngươi về kinh từ khi nào thế?”

“Vừa mới đến kinh thành. Nghe trong phủ trưởng Công chúa có trò vui, ta còn chưa về đến Hầu phủ đã vội chạy tới đây rồi. May mà ta đến kịp lúc.” Giọng của thiếu niên trong trẻo, cuối câu còn nhấn nhá một chút, vừa vừa thuận thế buông tay ra.

Lúc này sắc mặt của Thái Tử ca ca mới dịu lại.

Hồ nước không sâu, Khương Vận đạp nước vài cái, sặc nước vài ngụm, cuối cùng cũng Thẩm Phó cứu lên bờ.

Thẩm Phó cẩn thận ôm lấy ả ta, dù đã lên bờ cũng không buông ra.

Lúc này quần áo của hai người đã ướt đẫm, Khương Vận dựa trong lồng ngực Thẩm Phó, đôi mắt chứa đựng sự vui sướng khó có thể che giấu.

Sắc mặt của Thẩm Phó thì không tốt như .

[Mất công ta tốn sức bày mưu tính kế như , nam chính lại từ đâu chui ra thế?]

[Nếu không phải tại hắn chen ngang thì ông đây đã sớm ôm mỹ nhân về rồi!]

Bàn chân đứng vững của ta chợt lảo đảo, suýt nữa là té ngã.

Đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt vui vẻ lại hồi hộp của Tiết Ánh.

Ta và Tiểu Hầu gia Tiết Ánh của Võ Lăng Hầu phủ là thanh mai trúc mã.

Hắn xuất thân danh gia, là con nhà võ tướng thế gia, từ nhỏ đã theo sau Thái Tử ca ca.

Khi ấy, Thái Tử ca ca bày ra trò nghịch ngợm, ta phụ họa, Tiết Ánh cũng hăng hái phách khắp kinh thành đến long trời lở đất.

Sau đó, Võ Lăng hầu không chịu nổi cảnh kinh thành bị hắn lanh tanh bành, bèn tống hắn ra biên quan để rèn luyện.

Kể từ khi hắn đi, không còn ai bày trò trước mặt, ta cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...