Sau đó, Tam Hoàng huynh vẫn ngồi một bên không quan tâm đến chuyện gì, bước lên phía trước, nhẹ nhàng đặt bức thư trong tay trước mặt hắn ta, đưa tay vỗ nhẹ vào gò má trắng bệch của hắn ta.
“Vài ngày trước, Thẩm Trạng nguyên viết thư cho ta, trong thư đề cập rằng Phụ hoàng không coi trọng huynh muội chúng ta, muốn khích động ta soán ngôi vị. Nhưng đáng tiếc, trời không chiều lòng người, bổn Hoàng tử ung dung tự tại quen rồi, chỉ muốn một Vương gia nhàn rỗi dưới trướng Thái tử Hoàng huynh, vẫn mong Thẩm Trạng nguyên đi tìm người khác mà nương tựa.”
Lời này vừa ra, các quan văn võ trong sảnh đường đều kinh ngạc Thẩm Phó, một thư sinh lên vị trí cao nhờ hoàng ân mà lại có dã tâm sói lang như .
Hắn ta suy nghĩ thật sự quá ngây thơ, Thái tử là trữ quân Hoàng thượng bồi dưỡng từ nhỏ, văn thao võ lược, mọi thứ đều thượng thừa, nếu dễ dàng để Tam Hoàng tử soán vị thì sợ ̀ Bắc Tề cũng dần suy tàn.
Khương Vận tức đỏ mắt, không biết lấy sức từ đâu ra mà hung hăng bóp cổ Thẩm Phó: “Ngươi lừa dối ta, còn muốn xúi giục Hoàng huynh đi chết! Rốt cuộc huynh muội bọn ta đã chọc giận gì ngươi mà ngươi muốn báo thù như ?”
“Các ngươi không đắc tội ta... Các ngươi là sản phẩm của xã hội phong kiến... Đáng lẽ phải bàn đạp cho ta! Rốt cuộc là sai ở đâu… Kế hoạch của ta vốn dĩ không chê vào đâu được cả!”
Thẩm Phó bị bóp cổ đến nỗi mặt mày xanh tím, gào lên.
“Người đâu, bắt Thẩm Phó lại!” Phụ hoàng hạ lệnh, lập tức có thị vệ từ ngoài cửa bước vào, áp giải Thẩm Phó đi.
Tam Hoàng huynh kéo Khương Vận ra rồi ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi ả ta.
Ta Thẩm Phó bị lôi xuống, những tiếng mắng chửi vang vọng bên tai đột nhiên biến mất.
Ta có hơi không thể tin được mà vỗ đầu.
Như thể những âm thanh hỗn tạp đó chưa từng xuất hiện, tai ta hoàn toàn yên tĩnh.
13
Chuyện xảy ra ở tiệc cưới lan truyền khắp nơi, hành của Thẩm Phó trở thành trò cho dân chúng trong những buổi trà dư tửu hậu.
Lúc này, trong dân gian lưu truyền một phiên bản, rằng những bài thơ trước đây hắn ta đều là sao chép, có người đã dán các bài thơ hắn ta viết trước khi lên kinh và sau khi lên kinh, hai bài khác biệt rất lớn.
Một số thoại bản đột nhiên xuất hiện, rằng một số bài thơ của Thẩm Phó viết rất thắm thiết, có khi xuất phát từ các thanh lâu sở quán.
Thoáng chốc, nhiều phiên bản lời đồn nổi lên, vô cùng phong phú và sống .
Nghe sau khi Khương Vận biết chuyện đã cực kỳ nổi giận, tự mình cầm roi đến sân của Thẩm Phó đánh hắn ta một trận tơi bời.
Chuyện này đang rầm rộ xộn xao, Thành Gia quả thật đã theo lời hứa, đưa một nhóm nam tử có gương mặt đẹp trai đến phủ Tam Công chúa.
Khương Vận nhận tất cả, tâm trạng cũng dần những nam sủng này an ủi, hàng ngày trước mặt Thẩm Phó vui vẻ tìm vui với nam sủng, thơ đối đáp, ngày tháng trôi qua muốn thoải mái bao nhiêu có thoải mái bấy nhiêu.
Ta tranh thủ dẫn theo Tiết Ánh đến phủ Khương Vận Thẩm Phó một cái, tân khoa trạng nguyên phong quang vô hạn ngày nào giờ đang khốn khổ nằm trên giường, trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng.
Thẩm Phó thấy ta, mắt sáng lên, giãy giụa muốn gì đó.
Ta mỉm hắn ta: “Thẩm Trạng nguyên, trải nghiệm tiết trong sách có hài lòng không?”
Trong khoảnh khắc đó, đồng tử Thẩm Phó giãn ra, không thể tin nổi ta.
Hắn ta đã hiểu ra.
Thẩm Phó giận dữ trừng mắt, hét lớn về phía chúng ta: “Khương Từ! Ngươi có gì mà đắc ý chứ? Đều ̀ do ông trời không công bằng, ban cho các ngươi hào quang nam nữ chính! Chính các ngươi đã hủy hoại cuộc đời ta!”
Sự náo ở sân phụ đã nhanh chóng thu hút Khương Vận, bên cạnh ả ta còn có hai nam tử vô cùng tuấn tú.
Khương Vận ta, biểu cảm phức tạp:
“Tiện nội trong phủ đã ̀m phiền đến sự yên tĩnh của Hoàng tỷ rồi, thật sự xin lỗi. Người đâu, mang thuốc câm bổn Công chúa đã chuẩn bị đổ cho phò mã uống.”
Ta và Tiết Ánh mặt không biểu cảm Thẩm Phó dần im lặng, nhau một cái rồi cùng nhau rời đi.
14
Rời khỏi phủ Công chúa, bên ngoài trời đã tối.
Thấy ta im lặng, Tiết Ánh dường như muốn gì đó, lại sợ ta không vui.
“Ngươi đi.”
“Là do hắn ta tự chuốc lấy, nghĩ rằng mình nắm tiên cơ, nên giẫm đạp mọi người dưới chân.”
Không đợi ta giải thích, ta im lặng là vì có tâm sự khác, một chiếc áo choàng đỏ rực mang theo hơi ấm dễ chịu đã khoác lên vai ta.
Ta quay sang , ý cười trong đáy mắt Tiết Ánh lấp lánh như ngọn lửa đang nhảy múa:
“A Từ, nghe Doãn nương ngươi định đi chu du các nước, có thể mang ta theo không?”
Ta giả vờ do dự, Tiết Ánh liền bắt đầu khuyên nhủ:
“Không những điều khác, chỉ phong thổ dân dọc đường cần có người giảng giải, hành lý lớn nhỏ cần có người mang, còn nếu trên đường gặp chuyện bất bình mà A Từ muốn ra tay tương trợ, cũng cần có một trợ thủ đắc lực…”
Ta kéo chặt áo choàng, dưới ánh đèn quay lại hắn :
“Vậy... Xem biểu hiện của ngươi đã.”
Bạn thấy sao?