Xuyên Không Thành Tiểu [...] – Chương 3

Ta không đánh trả, gần như để Thúy Hỷ đánh mắng, sợ đánh trả một cái, chuyện này từ “Thúy Hỷ cậy quyền ức hiếp Tiểu Mãn ở nhà bếp” biến thành “Thúy Hỷ và Tiểu Mãn đánh nhau trong nhà bếp”.

Nhà bếp bị Thúy Hỷ đập một hồi, cuối cùng bị mấy thiện chù kéo ra ngoài, trên má ta có mấy dấu tay máu rõ ràng, trên người bị ta vừa đánh vừa cấu, tóc cũng bị giật tung, trông vô cùng thảm .

Ta ôm ngực, ngồi thụp trong góc nhà bếp run rẩy, mắt rưng rưng, nghẹn ngào, bộ dạng uất ức không dám khóc.

Mấy thiện chù đưa Thúy Hỷ đi, thấy bộ dạng đáng thương của ta thì sinh lòng thương , mọi người đều việc trong bếp, dù nha hoàn bên cạnh 3 vị tiểu thư có quý đến mấy, cũng không thể ức hiếp người như .

「Hôm nay ngươi về nghỉ đi, ta nhờ người từ bên ngoài mua thuốc bôi trầy xước, mấy ngày tới không cần tới, nếu nhị tiểu thư hỏi, ta sẽ giúp ngươi .」

「Cảm ơn thiện chù Lý, ta cũng không biết mua thuốc cần bao nhiêu tiền, bây giờ trên người chỉ có chừng này.」

Ta khó khăn móc từ trong ngực ra cái túi, đưa cho thiện chù Lý giúp ta đỡ, vừa rồi cũng là bà đầu tiên ra tay ngăn Thúy Hỷ lại.

「Ngươi đứa trẻ này, thật tội nghiệp, hôm nay không biết đã đắc tội với vị thần tiên nào, về nhớ đi chùa lạy phật, cầu thần bảo hộ.」

「Thiện chù Lý, có phải nhị tiểu thư thấy ta hầu hạ không tốt, cho nên…」

“Không bậy .” Một thiện chù khác vội ngắt lời ta, “Chuyện của các tiểu thư, chúng ta không nên bàn tán sau lưng.”

“Đúng , đúng , nhị nương là người hiền hòa,dễ gần nhất, sao có thể để nha hoàn bên cạnh ra tay với ngươi , ta thấy là do Thúy Hỷ mắt mọc trên trán, xả giận lên ngươi thôi.”

“Thúy Hỷ tuy là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh nhị tiểu thư, dù có thích đến đâu thì vẫn là nha hoàn, ta thấy chúng ta nên đi cáo trạng nhị tiểu thư, nếu không sau này không phải để bọn họ muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp sao?”

“Đúng, đúng, tìm nhị tiểu thư cáo trạng đi…”

Mấy dì đưa ta về phòng, tức giận đi cáo trạng, ta nằm trên giường rất tỉnh táo.

Vết thương của ta không nghiêm trọng, đều là vết thương ngoài da, chỉ là ra vẻ nghiêm trọng hơn, nổi bật sự ức hiếp đơn phương của Thúy Hỷ đối với ta.

Ta có thể cảm nhận , hôm nay Thúy Hỷ không chỉ muốn đánh ta, mà còn muốn kích ta, kích ta đánh trả.

Một khi ta và Thúy Hỷ đánh nhau, rất có thể sẽ bị đánh đòn rồi bị đuổi ra khỏi phủ, ta tuy muốn tự do, tuyệt đối không muốn bị đánh một trận rồi đuổi đi.

Nếu thật đến bước đó, bị đánh chết tại chỗ cũng có thể xảy ra.

Chỉ là tại sao nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư lại muốn đuổi ta đi một cách nham hiểm như ?

Ta cẩn thận nghĩ về những việc đã xảy ra gần đây, những thông tin mình biết.

Người có thể khiến thái thái gọi ta đến khen ngợi chắc chắn không phải người bình thường, hoàng hậu hiện nay là người của Quốc Công phủ, nếu hoàng hậu có con, chắc chắn sẽ gần gũi với phủ Quốc Công hơn.

Giọng của tiểu thái giám kia hơi sắc, không giống giọng nam tử bình thường, nếu hắn là thái giám, thì vị khách quý ngày đó chuyện với ta…

Không phải thái tử thì cũng chắc chắn là cũng là một hoàng tử!

Nhị tiểu thư ghen tị với việc ta chuyện với người quý, nên sai nha hoàn đến kiếm chuyện với ta, muốn đuổi ta đi?

Nghe cũng có lý, nhị tiểu thư là trưởng phòng đích nữ, nếu Quốc Công phủ còn muốn thêm một hoàng hậu nữa, thì chỉ có nhị tiểu thư với thân phận cao quý nhất phù hợp.

Trong lòng ta rối như tơ vò, thậm chí có chút hối hận khi đã phí tâm vào nội viện, cứ thật thà ở ngoại viện bếp núc cũng có thể sống tốt, đâu đến nỗi như bây giờ, tiến thoái lưỡng lnan.

Ta đang suy nghĩ không biết phải sao, bỗng nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là thiện chù Lý đến đưa thuốc, đẩy cửa vào lại là Thúy Hỷ và nhị tiểu thư.

“Ngươi mau nằm xuống đi, chuyện hôm nay ta đã nghe rồi, nha hoàn Thuý Hỷ này của ta có hơi nóng tính, ta đã nó hai mươi roi rồi.”

“Nô tỳ sao dám phiền tiểu thư, là nô tỳ việc chậm chạp.”

“Ngươi là một nha đầu tốt, việc gọn gàng, ngay cả thái tử biểu ca cũng khen ngợi ngươi, ta biết mà. Hôm nay gặp phải tai họa này, ta đã sai người mời thái y trong cung đến xem cho ngươi.”

“Nô tỳ sao dám phiền thái y trong cung.”

“Không sao, thái y thường đến để chẩn mạch, chỉ là tiện thể xem thêm cho ngươi thôi. Cuối cùng là người bên cạnh ta ngươi mất mặt trong bếp, ta nghĩ ngươi cũng không muốn quay lại đó nữa, đợi khi ngươi lành vết thương thì đến bên cạnh ta hầu hạ, nha hoàn nhất đẳng, giống như Thúy Hỷ”

“Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư , ta… nô tỳ…” Ta cảm đến rơi nước mắt, nghẹn ngào không nên lời.

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, dưỡng thương cho tốt rồi đến phòng ta hầu hạ.

” Nụ của tiểu thư như làn nước xuân, đặc biệt là trong bối cảnh khuôn mặt xấu xa của Thúy Hỷ, giống như tiên nữ giáng trần. Bất kỳ hạ nhân nào sau khi bị ức hiếp, lại chủ nhân chăm sóc và ban thưởng như , còn thăng chức tăng lương, lòng trung thành chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.

Nhưng ta không phải là người có thể bị thuần phục chỉ bằng một cái tát rồi một viên kẹo ngọt, ta ghét bị người khác điều khiển, cũng ghét bị coi là kẻ ngốc. Nếu nhị tiểu thư thật sự nhân từ, sao có thể dung túng cho người dưới bắt nạt kẻ yếu, còn để ta việc cùng người đã ức hiếp mình. Còn về lý do ta tất cả những điều này để thu phục ta… thái tử biểu ca… ha ha.

4

Ta trở thành nha hoàn nhất đẳng bên cạnh nhị tiểu thư, loại có thể vào phòng hầu hạ, so với trước đây là thăng cấp liền hai bậc, các thiện chù cùng việc trong bếp đều đến chúc mừng ta.

Nha hoàn nhất đẳng là phải theo tiểu thư khi gả đi, ít nhất có thể quản sự, nếu có phúc, có thể nửa chủ nhân cũng không chừng. Đã đến thì an phận, ta không suy nghĩ nhiều về việc có trở thành thiếp của ai không, dù cho đến ngày đó thật, ta cũng không có khả năng phản kháng, bây giờ nghĩ đến chỉ thêm phiền não.

Sau khi đến thế giới này, ta luôn cố tránh né vấn đề dựng vợ gả chồng , vì không có lựa chọn tốt, dù là vợ người nghèo hay thiếp nhà giàu, đều có nỗi khổ riêng. Ta chuyển vào viện của nhị tiểu thư, ở chung phòng với Thúy Hỷ, Thúy Hỷ không còn tay chân với ta nữa, miệng lưỡi thì không buông tha. Trước mặt nhị tiểu thư cũng không ngoại lệ, không chê ta vụng về, thì cũng chê ta không hiểu lòng chủ nhân.

Nực , ta đâu có lớn lên cùng Thúy Hỷ, Thúy Lan với nhị tiểu thư, đâu có hiểu ý chủ nhân như họ, tiểu thư chỉ cần một ánh mắt là biết phải gì.

Mỗi lần như , nhị tiểu thư luôn trách mắng Thúy Hỷ vài câu, bắt ta xin lỗi ta, đợi Thúy Hỷ không nguyện xin lỗi xong, nhị tiểu thư lại an ủi ta.

Cảnh tượng chủ nhân nhân từ thật khiến ta chán ngán, ta cũng phải diễn cùng nhị tiểu thư, đôi khi còn tự thêm thắt, tranh luận với Thúy Hỷ vài câu, rồi để nhị tiểu thư đứng ra chủ.

Giao tiếp với người thông minh rất đơn giản, chỉ cần để họ có cơ hội thể hiện sự khôn ngoan của mình, lắng nghe chăm , đến lúc thích hợp thì khen “Tiểu thư! Người thật nhân từ”, họ sẽ cảm thấy họ hiểu .

Nhị tiểu thư ngày càng đối xử tốt với ta, không ngừng ban thưởng trang sức, quần áo, còn bảo ta mặc thử cho ta xem. Làm việc trong bếp thì không thiếu đồ ăn, ta cũng cố ăn cho béo, không kiểm soát, mặt tròn thêm một lớp cằm đôi, quần áo của tiểu thư mặc lên người ta cũng hơi chật.

“Nếu ngươi ăn thêm nữa, quần áo này không mặc vừa đâu.” Nhị tiểu thư rất hài lòng với hình tượng tham ăn của ta, một nha đầu như dù có thiếp cũng không giành giật sự ý, rắc rối,đe doạ đến địa vị của ta

“Tiểu thư ,người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ chỉ thích ăn, nếu không ăn, nô tỳ sẽ khóc mất.” Ta vẻ mặt tội nghiệp, khiến nhị tiểu thư và mấy nha đầu khác lên.

“Không biết là con quỷ đói từ đâu tới, sau này theo tiểu thư vào cung, đừng mất mặt phủ quốc công.” Thúy Hỷ vẫn độc miệng như thế, không quên giẫm ta một cái.

“Ngươi đừng bậy, vào cung gì chứ.”

“Tất nhiên là vào Đông Cung của Thái tử, sau này ngươi không gọi là tiểu thư nữa, mà phải gọi là Thái tử phi nương nương.”

“Được rồi, chuyện của quý nhân trong cung đâu phải chúng ta có thể bàn luận, tiểu thư hẹn tam tiểu thư đánh cờ, các ngươi mau đi chuẩn bị đi.”

Thấy Thúy Hỷ ăn không kiêng nể, Thúy Lan lập tức cắt ngang, ấy là người điềm đạm, Thúy Hỷ cũng nghe lời ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...