Xuyên Không Thành Tiểu [...] – Chương 14

“Chàng chỉ quan tâm đến con, chẳng quan tâm đến thiếp chút nào!”

Mặt Thái tử vẫn treo nụ , nghe thấy càng lớn hơn: “Lại đến mùa ăn cua rồi, ta đặc biệt chuẩn bị cua ngon nhất cho nàng.”

“Thiếp không thể ăn cua…” Năm ngoái ta “sảy thai”, năm nay mang thai, đều không thể ăn cua, ta ôm bụng bầu buồn bã.

“Không sao, nàng cứ thử xem.”

Nô tì nối đuôi vào bày lên một bàn “tiệc cua”, có bánh bao nhỏ chiên nhân gạch cua, bánh nướng nhân cua, và đặc biệt nhất là món cua trộn phượng hoàng.

Gạch cua và thịt cua trộn lẫn và nhồi vào mai cua, trên đó trang trí hoa phượng hoàng từ cá, là một món tuyệt phẩm.

“Thiếp, thiếp… vẫn không ăn.” Nếu có phòng bệnh hiện đại, ta sẽ yên tâm ăn, bây giờ thì thôi. Thèm thì thèm, sức khỏe của mình và con vẫn quan trọng hơn.

“Ăn ít một chút không sao.” Thái tử vẫn đang dụ ta phạm lỗi, ta liên tục lắc đầu, kiên quyết từ chối.

“Ta biết nàng đang mang thai không thể ăn cua, nên đã sai người mời đầu bếp món giả cua, tuy không phải cua hương vị còn ngon hơn cua, nàng yên tâm ăn đi, ta đã hứa với nàng thì nhất định sẽ .”

“Thái tử… chàng thật tốt với thiếp.” Chàng ấy vẫn nhớ lời đã năm ngoái, ta tưởng chỉ là dối, không ngờ thực sự . Ta biết gần đây Thái tử bận rộn lo lắng cho việc quyên tiền sửa đê, dù món giả cua không phải do chàng ấy tự tay , có tấm lòng này đã rất quý rồi.

Chàng ấy sẽ không bao giờ dành sự quan tâm đặc biệt này cho nữ tử thứ hai, không cho Văn tiểu thư, không cho hai người thiếp ở Lưu Phương Viện, và cũng không cho bất kỳ người phụ nữ nào sau này.

Vì ngài ấy có một thế giới rộng lớn hơn, sẽ không bao giờ như thời trẻ, có nhiều thời gian để ở bên một người, hiểu nhau và nhau.

Nếu điều này không phải là , thì điều gì mới là ?

Cảm giác thương, qua hai kiếp sống, cuối cùng ta cũng cảm nhận .

20

Thái tử cuối cùng cũng đã hoàn thành việc quyên góp tiền bạc, ta không biết ngài ấy đã thế nào, ngay cả hoàng đế cũng đã quyên góp từ kho tư nhân mười vạn lượng bạc, Đông Cung quyên tám vạn lượng, Khang Vương, Thụy Vương và các thân vương khác quyên năm vạn lượng, còn lại chia đều theo chức tước và quan chức, tổng cộng quyên hơn một triệu lượng, đủ để tu sửa hiện có đê điều, còn dư một phần.

Ta mang thai bụng lại ngày càng lớn, đã lâu không gặp Văn tiểu thư , bắt đầu thường xuyên đến thăm, thái tử hình như đã đạt thỏa thuận nào đó với nhà họ Văn, gặp Văn tiểu thư cũng không còn thái độ kiểu cách của Thái tử phi, mà thể hiện sự rộng lượng của một người vợ chính thất mười phần. Cô ấy rất thân thiện với ta, đặc biệt là với đứa con trong bụng ta, quan tâm chăm sóc, còn tự tay thêu quần áo, mũ nón và yếm cho đứa trẻ.

Ta cố gắng điều chỉnh cảm , tự an ủi mình rằng Thái tử dù sao cũng phải lấy chính thất, quen với Văn tiểu thư vẫn tốt hơn những người khác.

Hơn nữa, Văn tiểu thư đã thay đổi, không còn hay dạy bảo người khác, con của ta chưa chào đời, thái độ của ấy đã rõ ràng, sẽ thương đứa con của ta như con ruột của mình.

Ta nên vui mới phải, sao lại không vui , dường như đối với Văn tiểu thư , ta không còn là một con người nữa, mà chỉ là một người mẹ đẻ cho ấy.

Con của ta cũng phải gọi ấy là mẫu thân, đối với ấy, ta chẳng phải chỉ là một công cụ sinh sản?

Suy nghĩ 1 lúc ta nhanh chóng mệt thiếp đi. Trong giấc mơ, ta sinh một hài tử, do thường xuyên tập luyện chơi bóng mã nên lần sinh này rất thuận lợi.

Khi đứa bé sáu tháng, Thái tử tổ chức hôn lễ, Đông Cung đã có một nữ chủ nhân thật sự.

Dù khác biệt phu thê, dù Thái tử không thích Thái tử phi, vẫn phải thường xuyên ở bên nàng. Nhờ có đứa bé, ta cũng gặp chàng sáu bảy ngày mỗi tháng.

Thái tử phi để thể hiện lòng rộng lượng, đã nâng địa vị cho hai người thiếp ở Lưu Phương Viện, Thái tử cuối cùng cũng đã ở lại Lưu Phương Viện.

Năm đứa bé tròn một tuổi, Đông Cung có thêm một vị Trắc phi, nàng xuất thân từ gia đình tướng quân, phụ thân và ca ca nắm giữ binh quyền, Thái tử không thể không coi trọng vài phần.

Một vị Trắc phi khác cũng mang thai trước Thái tử phi, đủ tháng sinh, sinh hạ một con trai, đây là đứa con trai thứ hai của Thái tử. Vào ngày đầy tháng của đứa trẻ, Thái tử phi đã bế con trai ta về nuôi dưỡng và ghi tên dưới danh nghĩa của mình.

“Đứa trẻ này ghi dưới danh nghĩa của bản cung là để tính toán cho tương lai của nó. Dưới danh nghĩa của bản cung, nó sẽ là con trai trưởng dòng chính, sau này chắc chắn có thể lập Thái tử và kế thừa ngôi vị. Ngươi là mẫu thân ruột của nó, phải cảm tạ ân đức của bản cung.”

“Vâng, có nương nương che chở, đó là phúc phần của nó.”

Ta đã lâu không gặp lại nhi tử mình, mỗi lần cờ gặp, người hầu của nó đều vội vàng đưa đi, ta chỉ có thể nghe tiếng khóc của nó dần xa.

Lại đến năm mới, ta theo Thái tử phi vào cung thỉnh an, đêm trước tuyết vừa rơi dày, nàng vẫn mang theo đứa trẻ mới ba tuổi.

“Nương nương, đứa trẻ còn nhỏ, sợ là không chịu gió lạnh, vẫn nên để vài ngày nữa hãy vào cung thỉnh an, chắc hẳn Hoàng thượng cũng sẽ thông cảm.”

“Bây giờ biên cương đang có chiến sự, phụ thân và ca ca của trắc phi Hoàng thượng trọng dụng, nàng ta lại sinh con trai, nếu không nỗ lực, sao có thể Hoàng thượng thương, sao có thể đứng vững?”

“Ly thị, Hằng ca nhi là con của bản cung, ngươi không có quyền can thiệp.”

「…… Dạ」

「Hôm nay coi như ngươi lần đầu phạm lỗi, bổn cung tạm thời tha cho ngươi, nếu còn lần sau, tuyệt đối không tha.」

Thái tử phi mang theo đứa trẻ đi gặp Hoàng thượng thỉnh an, ta không có tư cách diện kiến, chỉ có thể chờ đợi ở Phượng Tê Cung, tin tức đến lại là đứa trẻ bị rơi xuống nước. Hồ trong Ngự Hoa Viên đã đóng băng, không hiểu sao đứa trẻ lại rơi vào hố băng, khi vớt lên thì mặt mày đã tái xanh, đêm đó không qua khỏi.

Khi Thái tử phi mang đứa trẻ đi, nó đã biết gọi mẫu thân, cũng biết gọi tên mình, Hằng ca nhi là tên Thái tử phi đặt, còn ta gọi nó là An ca nhi. Chỉ trong một năm, đứa con mà ta mười tháng mang nặng đẻ đau đã trở thành một cái bình gốm cao đến đầu gối, đứa trẻ yểu mệnh không thể chôn cất thờ cúng, chỉ có thể đặt vào bình gốm rồi mang ra ngoài cung chôn cất.

「Điện hạ, điện hạ, ai đã An ca nhi, ai đã đứa con của chúng ta… Điện hạ…」. .

「Tĩnh Thư, Tĩnh Thư?」 Ta mở mắt, thấy gương mặt lo lắng của Thái tử dưới ánh nến.

「Có phải ác mộng không?」 ……………… Là ác mộng sao? Ta toát mồ hôi lạnh, mặt đầy nước mắt, chỉ nghĩ đến cơn ác mộng đó cũng đủ khiến tôa sợ hãi.

「Điện hạ, thiếp sợ quá…」 Ta ôm chặt Thái tử, chưa bao giờ ta sợ hãi như hôm nay, chàng ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta. Trước đây, ta ở kiếp này không có ai thân thích, nên mới dám đánh cược, dám liều lĩnh hành , kết quả tệ nhất cũng chỉ là mất mạng, dù sao mạng này cũng là . Nhưng sau này ta có con của mình, đứa con có huyết mạch liên kết với ta, bất kỳ đau khổ nào giáng lên nó, sẽ khiến ta đau đớn gấp trăm lần

「Đừng sợ, ngày mai sẽ mời sư thầy ở Bạch Mã Tự, còn có đạo sĩ ở Thanh Vân Quán đến lễ cho nàng.」

「Thiếp không cần sư thầy hay đạo sĩ, thiếp muốn… thiếp muốn chàng luôn thiếp như thế này, thiếp muốn chàng chỉ có mình thiếp! Tay Thái tử đang vỗ lưng ta bỗng ngừng lại, thậm chí cả hơi thở cũng dừng. Ta òa khóc, xả hết những ấm ức khó và nỗi sợ hãi trong mơ ra ngoài. Không nghĩ đến việc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, không nghĩ cầu này sẽ khiến Thái tử không hài lòng, không nghĩ đến hậu quả, chỉ đơn giản là xả hết. Lâu sau, Thái tử một câu:

「Được, hứa với nàng.」

21

Ta khóc trong lòng Thái tử đến ngất đi, không biết lúc nào ngủ quên, mãi đến gần trưa ngày hôm sau mới dậy.

“Xuân Đào.” Ta gọi người giúp ta thay quần áo, những ngón tay dài thon kéo rèm giường, thì ra là Thái tử.

“Điện hạ? Điện hạ hôm nay không vào triều sao?”

“Nàng tối qua… sao ta yên tâm .”

“Đều là lỗi của thiếp, thiếp…”

“Có chuyện gì không vui, cứ ra hết, ta sẽ đứng ra chủ cho nàng, hà tất gì phải giữ trong lòng?”

“Đều là lỗi của thiếp.” Ta dựa vào lòng Thái tử, cảm nhận sự an toàn quen thuộc.

Đó chỉ là một giấc mơ, không thể xảy ra, dù chàng có người mới bên cạnh, cũng sẽ không hoàn toàn vô với ta.

Chỉ là, tối qua ta hoàn toàn bị cảm chi phối, mới ra nhiều việc không lý trí, may mà Thái tử không giận, còn sẵn lòng dỗ dành tôi.

Cùng dùng bữa, Thái tử cùng ta đi dạo tiêu thực rồi đi thư phòng xử lý công việc.

Hiện tại Ta mang thai đã gần bảy tháng, bụng ngày càng to, thân thể nặng nề, không tiện gặp người, tất cả thiệp mời đều từ chối, cũng yên bình.

Các món ăn bổ dưỡng mỗi ngày vẫn dùng, ta lo lắng thai lớn khó sinh, luôn kiên trì tập luyện, tám tháng rồi mà vẫn chịu đựng ánh mắt lo lắng của Xuân Đào để tập yoga trên giường.

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, ta bỗng nhiên trở dạ, nước ối vỡ ra. Bà mụ đã ở trong viện từ trước nhanh chóng đỡ ta vào phòng sinh, mọi dụng cụ đều đã chuẩn bị sẵn, thái y cũng ở bên phòng ngừa bất trắc.

Thái tử đang vào cung gặp vua, nghe tin lập tức quay về.

Ta đau nhói từng cơn dưới bụng, cảm giác như bị kéo xuống, tranh thủ lúc không đau, Xuân Đào giúp ta uống canh nhân sâm và thuốc kích thích chuyển dạ, dần dần, khoảng cách giữa những cơn đau ngày càng ngắn lại.

Ta muốn tê!

Ta muốn sinh không đau!

Thái tử chết tiệt, nếu không vì ngươi, ta có phải chịu nỗi khổ này không?

Đồ nhà Văn thị, nếu dám cướp con ta, ta sẽ một đao ngươi!

Chết tiệt, chủ nghĩa phong kiến thối nát! Xã hội cũ thối nát!

……

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...