1
Ta và tỷ tỷ vừa nhau, tỷ tỷ liền biết ta cũng đã trọng sinh.
Tỷ tỷ kéo ta muốn đi nhận thân ngay, ta lại có chút chống đối.
Làm tiểu thư nhà quyền quý thì có gì tốt chứ? Suốt ngày không học cái này thì cũng học cái kia, mệt chết đi .
Còn phải ngày ngày phòng bị những kẻ mưu mô xung quanh, chỉ cần sai một câu liền bị giở trò sau lưng.
Tỷ tỷ thấy ta có chút khó chịu, liền vặn mặt ta một cái: “Đồ vô dụng, muốn chết đói ở bên ngoài à?”
Ta ấm ức, lại thèm, chỉ có thể nũng mà bám lấy tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, muội sợ…”
Tỷ tỷ trừng mắt, bộ dáng chẳng khác gì một đống bùn nhão không đắp nổi tường của ta: “Lần này, muội cứ nha đầu ngốc của muội cho đàng hoàng, đừng kéo ta chân sau.”
Mắt ta liền sáng lên, ôm lấy tỷ tỷ khúc khích.
Tỷ tỷ có chút im lặng ta.
Kiếp trước, tỷ tỷ vì để ta hưởng phúc mà nhường lại vị trí tiểu thư cho ta, kết quả là ta không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng thì lại đắc tội hết người này đến người kia.
Đến lúc tỷ tỷ chết cũng không biết ta đã phạm phải chuyện gì, mà tỷ ấy lại bị kéo theo đi luân hồi.
Tỷ tỷ nhiều lần muốn hỏi ta về những chuyện kiếp trước, thấy ta ngây thơ như lại nghĩ có hỏi cũng vô ích.
Lần này, hai chúng ta thuận lợi gặp gia phó của Tướng phủ đang đi tìm người.
Quản gia chúng ta quần áo rách rưới, mặt mày đen đúa, không phân biệt nổi ai là tiểu thư, ai là nha hoàn.
Ta học theo cách tỷ tỷ đã trước đây, nhanh chóng mở miệng trước: “Hu hu hu… Tiểu thư, thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng cứu rồi.”
Quản gia lập tức nghiêm chỉnh thái độ, cung kính mời tỷ tỷ lên xe ngựa, trước đưa chúng ta đi tắm rửa chỉnh trang, sau đó mới khởi hành đến kinh thành.
Ta nép vào lòng tỷ tỷ, trong lòng vừa khao khát lại vừa sợ hãi về những ngày tháng vinh hoa phú quý sắp tới.
2
Sau ba ngày đường gian nan, xe ngựa cuối cùng cũng lắc lư đến trước cửa Tướng phủ.
Ngoài cửa chẳng có ai nghênh đón, bình thường chẳng khác gì mọi ngày.
Quản gia đưa chúng ta đến tiểu viện nơi ta ở kiếp trước rồi rời đi, một lát sau có ma ma và nha hoàn đến nhận diện.
Tỷ tỷ ngồi ngay ngắn trên ghế, ta đứng ở hàng đầu tiên trong số các nha hoàn, tỷ tỷ xử lý mọi chuyện mà không khỏi tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Tỷ tỷ vài câu, sắp xếp xong vị trí cho chúng ta, những người khác không thay đổi gì, chỉ có nâng một nha hoàn lên, còn ta từ thiếp thân nha hoàn bị đẩy xuống thân cận nha hoàn.
Ta trợn tròn mắt tỷ tỷ, không hiểu vì sao tỷ ấy lại không thân thiết với ta nữa.
Ta rất ấm ức, tỷ tỷ lại không để ý đến.
Trở lại phòng riêng của nha hoàn, ta véo lấy cái gối, coi như đây là tỷ tỷ, rồi đột nhiên nghe thấy một tiếng lạnh lùng từ sau: “Đang véo ta đấy à?”
Ta sợ hãi giật bắn người.
Nhưng vẫn không ngăn ta than thở: “Cho ta nha hoàn cũng đành, sao lại không để ta thiếp thân nha hoàn?”
“Khi đó ta còn dành cho tỷ tỷ vị trí tốt nhất nữa cơ. Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ ghét bỏ ta sao?”
Tỷ tỷ không chút nể , dùng ngón cái và ngón trỏ bịt miệng ta lại, để ta yên tĩnh cái linh vật.
Làm thiếp thân nha hoàn cũng cần có kỹ thuật, đầu óc mà không linh hoạt, khó tránh khỏi chết oan.
Trong đầu ta ngốc nghếch này, toàn nghĩ xem mình có phải là người tốt nhất thiên hạ hay không.
Nhà quyền quý ai mà thèm quan tâm đến điều này.
3
Kiếp trước ta bận rộn, kiếp này tỷ tỷ bận rộn.
Tỷ ấy bận học cầm kỳ thi họa, rồi lại bận học nữ công lễ nghi.
Còn ta thì khác, ngồi dưới gốc cây, tỷ tỷ vừa đội sách vừa đi tới đi lui, khẽ thở dài, tiện tay cắn một miếng bánh hoa quế.
Thiếp thân nha hoàn của tỷ tỷ cũng không rảnh rỗi, cung kính đứng bên cạnh chờ phân phó.
Ánh mắt ta lại rơi trên người tỷ tỷ.
Phải thừa nhận, tỷ tỷ thực sự rất giỏi.
Khi ta tiểu thư, mấy thứ này học mãi mà chẳng nhớ nổi, mà tỷ tỷ chỉ cần xem qua hai lần liền hiểu ngay.
Thậm chí, tỷ tỷ còn lén lút dạy riêng ta, chỉ để ta không mất mặt trong những chuyện lớn.
Sự dạy dỗ của tỷ tỷ rất có ích, ta không mất mặt… cũng không quá xuất sắc.
Nhìn tỷ tỷ ngày càng thướt tha, còn bụng ta thì càng ngày càng tròn trịa.
“Tiểu nha đầu nhà ngươi, thật biết tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn ngon lành , cái này ngon đến thế sao?”
Ta còn chưa kịp phản ứng, một miếng bánh trong đĩa đã biến mất.
Nghe tiếng, ta quay đầu lại, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lửa giận trong ta lập tức tan biến.
Người này không ai khác, chính là nhị công tử của Tướng phủ, Chu Tri Lễ.
Tên là Tri Lễ, thực ra là một công tử ăn chơi trác táng, kiếp trước chẳng ít lần giỡn ta.
Và mỗi lần, ta chỉ biết khóc.
Khóc vì tức giận.
Ánh mắt ta phức tạp, mang theo chút uất ức, Chu Tri Lễ thấy ta hắn chăm , liền khẽ:
“Sao thế, chỉ vì ta ăn một miếng bánh mà ngươi muốn cùng ta liều mạng sao? Trong lòng chắc hẳn đã nghĩ ra cả trăm cách để ta rồi đúng không?”
Ta từ từ quay đầu lại, cố giữ bình tĩnh, : “Nhị công tử nghĩ nhiều rồi, nô tỳ… không dám có ý nghĩ đó.”
4
Chu Tri Lễ vẫn không vội vàng chuyện, chỉ ta với vẻ thích thú.
Hắn thấy ta có vẻ lạ mặt, ta lại gọi ra đúng tên hắn không hề sai.
Bị ánh mắt như hồ ly của hắn chăm , ta thấy hơi hoảng, điên cuồng tự hỏi xem vừa rồi mình có để lộ sơ hở nào không.
Nhưng với cái đầu lợn này, ta chẳng nghĩ ra gì.
“Nhược Yên bái kiến nhị ca.”
Tỷ tỷ lập tức xuất hiện, chuyển hướng sự ý của Chu Tri Lễ.
Chu Tri Lễ hờ hững đáp một câu, tỷ tỷ liền quay sang trách mắng ta: “Tiểu Bỉnh, hôm qua không phải đã với ngươi rồi sao, trong Tướng phủ chưa nhận diện hết danh sách chủ tử thì đừng ra khỏi viện, kẻo vô ý mà đắc tội với người ta.”
Ta thấy ánh mắt của tỷ tỷ, liền vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: “Nô tỳ biết sai rồi.”
Trán ta áp sát đất, trong lòng lại có chút ấm ức.
Tên như hồ ly này, kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần hắn xuất hiện là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Tỷ tỷ lại mắng ta, tất cả là do hắn.
Chu Tri Lễ thu hồi ánh mắt, vài câu lạnh nhạt với tỷ tỷ rồi rời đi.
Ta vẫn quỳ trên mặt đất, mắt ngước lên tỷ tỷ. Tỷ tỷ giơ một ngón tay, mạnh mẽ chọc vào trán ta. Ý trách mắng “hận sắt không thành thép” dường như sắp biến thành thực thể mà đâm thủng ta.
Ta chỉ khúc khích, cầm đĩa bánh hoa quế dâng lên trước mặt tỷ tỷ: “Đây là bánh hoa quế do Lưu ma ma ở viện bên cạnh , bà ấy cho muội vài miếng, ngon lắm, tiểu thư nếm thử đi.”
Tỷ tỷ nở nụ chẳng vui, nhận lấy bánh và nhét vào miệng nhai, dáng vẻ hung hăng như thể đang gặm cắn ta …
Không hiểu sao, vào lúc này ta lại thấy bóng dáng của Chu Tri Lễ hiện lên trên người tỷ tỷ.
5
Sau khi ta và tỷ tỷ vào Tướng phủ ba tháng, mới có tư cách ra mắt chủ nhân trong phủ.
Tiểu thư của Tướng phủ mà chúng ta đang mạo danh này là con của chính thất phu nhân đã qua đời của Tể tướng.
Sau khi đỗ Trạng nguyên, Tể tướng vì muốn tiến thân mà cưới con nhà quyền quý bình thê.
Nguyên phối không thể chấp nhận, cũng không thể gì, ngày ngày buồn bã u sầu, đến khi con mới ba tuổi thì không chịu đựng nổi nữa mà qua đời.
Từ đó, trong phủ chỉ còn lại một vị nữ chủ nhân.
Tiểu thư kia cũng không ở lại Tướng phủ lâu, liền bị vị phu nhân hiện tại lấy lý do dưỡng bệnh, đưa về nông thôn.
Và như là mười một năm trời.
Nếu không phải năm nay nông thôn gặp đại hạn mất mùa, tổ mẫu tướng phủ tin Phật đột nhiên phát lòng từ bi, Tướng phủ căn bản sẽ không đi tìm vị tiểu thư ở quê kia.
Đáng tiếc là tiểu thư ấy thực sự bạc mệnh, không đợi nổi đến ngày người trong Tướng phủ tới.
Ta chống cằm, ngồi trên bậc thềm trước căn phòng nhỏ bên trong viện, nhớ lại những việc kiếp trước.
Tổ mẫu là người tốt, tỷ tỷ lại dặn ta phải tránh xa, không vượt quá giới hạn.
Ta nghe lời tỷ tỷ, dù tổ mẫu đối xử với ta tốt thế nào cũng không dám quá thân cận, kết quả là chẳng bao lâu sau tổ mẫu cũng chỉ đối xử với ta như bình thường.
Ta lại nghĩ đến cảnh ngồi cùng bọn họ, cảm giác gò bó và ngượng ngùng khi ấy, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Làm nha hoàn vẫn là tốt nhất, đấu đá cứ để họ lo, ta cứ vui vẻ và đơn giản là .
Hơn nữa, ta chỉ là một nha hoàn thân cận, không có tư cách tham gia vào những trường hợp lớn.
Ta lấy ra từ túi vải bên hông một nắm hạt thông, nhấm nháp ngon lành.
Có lẽ do ta ăn quá ngon miệng, không bao lâu sau đã có mấy tiểu nha hoàn chủ đến trò chuyện.
Ta hào phóng chia cho mỗi người một nắm, lấy việc ăn kết giao, nghe không ít chuyện bát quái từ các viện khác.
Bạn thấy sao?