Những học sinh khác cũng xúm lại, chỉ chốc lát mà đống hàng đã bán đi quá nửa.
“Trời ơi! Bán nhanh thế này luôn hả!”
Tiểu Hồng đếm tiền mà tay run run.
“Trước đây bày cả ngày cũng chẳng bán từng này đâu.”
Tôi cúi đầu đếm phần tiền của mình – hẳn hai mươi đồng, gần bằng nửa tháng lương công nhân.
“Đi, tôi mời mọi người đi ăn bánh bao!” Tôi hào hứng vung tay.
Đám chị em vợ lính hò reo vui vẻ, tôi ánh mắt thêm mấy phần nể phục.
Trên đường về doanh trại, mọi người ríu rít bàn xem lần sau sẽ sản phẩm gì mới.
Tôi nhân cơ hội góp ý:
“Chúng ta có thể chia việc – ai chuyên kẹp tóc, ai túi vải. Như nhanh hơn.”
“Ngữ Đường, sao mày bỗng dưng rành mấy cái này thế?” Dì Lý tò mò hỏi.
Tôi :
“Ở nhà rảnh quá nên hay nghĩ vớ vẩn thôi.”
Thực ra là kinh nghiệm bán hàng online hồi hiện đại giúp tôi rất nhiều.
Hóa ra, thời nào thì buôn bán vẫn theo những nguyên tắc giống nhau.
Về đến nhà, tôi còn đang đếm tiền lời thì cửa bị gõ dồn dập.
Mở ra, thấy Tiểu Trương – lính cần vụ của Chu Thâm – mồ hôi nhễ nhại:
“Chị dâu! Đại đội trưởng bị thương khi huấn luyện, đang ở phòng y tế!”
Tim tôi như bị bóp nghẹn:
“Nặng không?”
“Gãy xương chân trái, quân y phải nằm dưỡng hai tuần.”
Tiểu Trương lau mồ hôi.
“Đại đội trưởng dặn em sang lấy đồ thay giặt.”
Tôi lập tức soạn một túi đồ, nghĩ một lúc lại nhét thêm cái chăn mỏng tự may vào.
“Dẫn chị đi gặp ấy.”
Trong phòng y tế, Chu Thâm nằm trên giường cạnh cửa sổ, chân trái bó bột, mặt xanh xao.
Thấy tôi bước vào, sững người.
“Sao em lại tới đây?” Giọng hơi khàn.
“Nghe bị thương.” Tôi đi tới đặt túi xuống. “Đau không?”
Anh lắc đầu, mồ hôi lạnh vẫn rịn trên trán.
Tôi lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho .
“Huấn luyện mà lơ đãng.” Anh nhỏ, như muốn giải thích.
Quân y đến dặn dò mấy câu, có thể đưa về nhà dưỡng thương.
Tiểu Trương và một binh sĩ khác đỡ lên xe jeep.
Về đến nhà, tôi bận rộn chuẩn bị chỗ nằm, còn ninh một nồi canh xương.
Chu Thâm ngồi tựa ghế salon, ánh mắt dõi theo từng bước tôi đi lại.
“Em thay đổi rồi.” Anh bất ngờ .
Tay tôi khựng lại khi đang khuấy nồi canh.
“Con người mà, ai chẳng thay đổi.”
“Không chỉ là sạch sẽ chăm chỉ hơn.” Giọng rất nhẹ. “Cả tính cách, khí chất… đều khác.”
Tim tôi đập mạnh – chẳng lẽ nghi ngờ điều gì?
“Chắc là nghĩ thông rồi.” Tôi múc canh ra bát, đưa cho . “Trước đây em trẻ con quá.”
Chu Thâm cầm lấy, đầu ngón tay lỡ chạm tay tôi, như bị điện giật mà rụt lại.
Anh cúi đầu uống canh, không thêm câu nào.
Đêm đến, tôi trải chăn dưới sàn.
“Em ngủ giường đi.” Chu Thâm . “Anh nằm đất.”
“Anh bị thương đấy.” Tôi lắc đầu. “Em nằm đất rồi.”
Anh cau mày:
“Thế sao .”
“Hay là…” Tôi ngập ngừng. “Giường rộng mà. Ngủ cùng đi? Anh yên tâm, em không vào đâu.”
Mặt Chu Thâm đỏ lên tận tai, vội quay mặt đi:
“Tùy em.”
Vậy là từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu kiểu sống “cùng giường khác mộng”.
Những ngày đầu, hai đứa cẩn thận giữ khoảng cách, sợ chạm phải nhau.
Chân cần thay thuốc đều đặn.
Mỗi lần tôi giúp bôi thuốc, rõ ràng cảm giác cơ bắp căng lên, hơi thở nặng nề hơn.
“Đau không?” Tôi hỏi khẽ, tay nhẹ vuốt vết thương.
“Không.” Giọng trầm hẳn, mắt chằm chằm trần nhà.
Một tuần trôi qua, hai đứa cũng quen với nếp sinh hoạt đó.
Có đêm tỉnh dậy mới giật mình nhận ra đã vô thức dịch lại gần nhau, thậm chí còn ngửi mùi xà phòng dịu nhẹ từ người .
Chiều hôm đó, tôi đang phơi quần áo trong sân thì dì Lý lén lút lại gần.
“Ngữ Đường, mày với Chu đại đội trưởng hòa rồi à?” Dì cợt hỏi, còn nháy mắt.
“Bọn em vẫn đang chờ ly hôn mà.” Tôi giũ cái áo. “Chỉ là ấy bị thương nên cần người trông thôi.”
“Thôi đi!” Dì Lý hạ giọng. “Cả doanh trại đồn ầm lên rồi. Nói tụi mày cảm lắm, tối còn ngủ chung giường.”
Mặt tôi đỏ bừng:
“Ai… ai thế!”
“Chồng con Tiểu Hồng đi gác thấy đấy.” Dì Lý đầy ẩn ý. “Nửa đêm Chu đại đội trưởng còn dậy đắp chăn cho mày nữa kìa!”
Tôi nghẹn lời, chỉ đành đánh trống lảng:
“Dì Lý, vụ chia việc hàng hôm trước, mọi người tính sao rồi?”
“Đồng ý hết rồi!” Dì Lý vỗ đùi. “Mày có kinh nghiệm, tụi tao theo mày.”
Những ngày sau đó, ban ngày tôi dẫn mấy chị em vợ lính hàng thủ công, tối về lại chăm sóc Chu Thâm.
Bạn thấy sao?