Ta xuyên tới đây cũng đã 3 năm, năm nay cũng là 26 tuổi. Ở thời cổ đại ta chính là một cung nữ già, chưa có gia đình. Dù sao cũng không có việc gì, chuyện đương cho đỡ buồn chán thì tốt hơn.
Ta b.ắ.t đ.ầ.u để ý mấy người thị vệ. Bọn họ thấy rất khó hiểu. Đi tới đi lui mấy ngày, họ không nhịn mà hỏi ta n.g.uyên nhân. Biết mục đích của ta, thị vệ chỉ lắc đ.ầ.u thở dài.
"Diệp nương, tâm ý này của , ta không thể nhận."
Ngoài mặt thì ta tỏ ra đau khổ, bên trong lại đang cố nén cơn giận: "Tại sao? Các người coi thường ta?"
Thị vệ lắc đầu, tiếc nuối : "Diệp tiểu thư rất tốt mà lại là một tên đoạn tụ."
Ta quay đầu một thị vệ khác, hắn ta cũng bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng là một tên đoạn tụ."
Hai thị vệ đồng thời ta: "Bọn ta là một đôi."
Ta cắn tay áo rơi lệ*. Tình còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc. Ta đau lòng muốn c/h/ế/t rời khỏi Trường Sinh cung. Ngự tiền thị vệ nhau, nhún vai bất đắc dĩ. Nhưng chỉ một lát lại thấy ta chạy về. Hai người bọn họ ta. Ta bọn họ một lượt, thắc mắc: "Hai người các ngươi, ai nằm trên, ai nằm dưới?"
*đoạn tụ cũng có nghĩa là cắt tay áo á.
Mấy ngày hôm nay ta có chuyện không vui, ngay cả bạo quân cũng nhận ra. Hắn ngồi trên trường kỷ uống trà, thấy ta phiền phức, liền đuổi ta ra ngoài, để hắn yên.
Rồi có một ngày bạo quân muốn hỏi ta tại sao lại phiền lòng. Ta dừng tác xoa lưng cho hắn, về phía hồ nước xa xa ngoài kia mà phát sầu: “Tết này ta đã 27 tuổi rồi. Nếu như còn không lấy chồng thì có lẽ sẽ chẳng ai muốn lấy ta nữa. Vất vả lắm ta mới quen với 2 thị vệ cuối cùng bọn họ đều là đoạn tụ.
Bạo quân nghe là ta mấy lời này xong cũng chẳng để ý, nhắm mắt xua tay: “Xoa lưng.”
Ta nam nhân trước mặt, hận không thể để dùng một quyền mà đánh chết hắn.
Ngày thứ hai lão thái giám mang tới cho ta một thánh chỉ, cũng không thèm đọc.
“Tự mình đọc đi.”
Lão thái giám đem phất trần đổi sang hướng khác. Ta mở thánh chỉ ra, nghiêm túc gật đầu. Một lúc lâu sau, ta đem thánh chỉ đến trước mặt lão thái giám: “Ta không biết chữ.”
Lão thái giám trợn mắt không nên lời, chỉ vào mấy chữ hoa hoa trong thánh chỉ: “Bệ hạ phong Mỹ nhân. Từ nay, chính là phi tần của bệ hạ.”
Đối với việc phong Mỹ nhân ta cũng không vui lắm. Ta cầm thánh chỉ đi tìm hắn. Hắn đang phê tấu chương thì thấy ta bước đến.
“Có chuyện gì ?”
Ta bất mãn để thánh chỉ trước mặt hắn.
Tại sao ngài lại phong ta Mỹ nhân? Ta có mục tiêu của riêng mình.”
"Ta cho nàng phi tần trước, sau đó khi nào nàng trở thành Hoàng hậu thì quả nhân sẽ tính tiếp."
"Hiện tại ngài có thể lập ta Hoàng hậu luôn cũng ."
Bạo Quân haha sau đó tàn nhẫn : "Ảo tưởng!"
Bạn thấy sao?