8
Tôi quay sang quản gia, mỉm :
“Quản gia, vất vả cho rồi, một hơi nhiều như , không nghỉ lấy một chút.”
Rồi tôi thẳng hai kẻ trước mặt đang sắp sụp đổ tinh thần:
“Muốn thử luôn không? Xem trong ly trà đó rốt cuộc là gì?”
Nghe xong, thằng con bất hiếu lập tức quay sang Nhậm Tuyết Nhi :
“Là em chuẩn bị mà! Em biết bên trong là gì, mau đi!”
Nhậm Tuyết Nhi im lặng không trả lời. Thằng con lập tức đưa tay bóp cổ ta:
“Nói đi! Là do em tôi! Tất cả đều do em!”
Tôi liếc mắt ra hiệu, quản gia lập tức hiểu ý, bước tới kéo hai người ra.
Ai ngờ Nhậm Tuyết Nhi đột nhiên lên như điên:
“Ha ha ha ha… Chẳng phải do ngu à?
Nếu không vô dụng, tôi có phải ra tay không?
Anh từ nhỏ đã sống nhờ cha mẹ, lớn lên lại dựa vào vợ. Bây giờ mà tôi không thúc ép, còn mãi nằm yên trong sự tầm thường ấy!
Tôi đã chờ ly hôn bao lâu, mà vẫn không đủ dũng khí cưới tôi.
Anh sợ mẹ , sợ không thừa kế tài sản.
Khi tôi đề nghị, đâu có phản đối! Giờ còn giả vờ hối hận sao?!”
Thằng con bị đến tức phát điên, vùng khỏi quản gia, xông lên đánh nhau với Nhậm Tuyết Nhi. Hai người loạn xạ khiến tôi nhức hết cả đầu.
Ly trà kia sau khi kiểm tra, đúng là chỉ chứa tác nhân bệnh, với người già thì nguy cơ tử vong cực kỳ cao.
Nghĩ đến việc mình đang dùng thân thể của lão phu nhân nhà họ Dương, tôi không tiện ra tay quá tàn nhẫn với con trai bà ấy.
Vì thế, tôi cho Nhậm Tuyết Nhi hai lựa chọn:
Một là cùng thằng con bất hiếu ra nước ngoài sống đời đồng cam cộng khổ.
Hai là nhận một khoản tiền, giả c/h/ết, xuất cảnh, từ nay về sau không quay về, không gặp lại hai đứa con.
Cô ta không chút do dự, cầm tiền rồi biến mất.
Về phần thằng con bất hiếu, tôi ném thẳng nó vào chùa, ăn chay niệm Phật, không đủ vài năm thì không bước ra.
Còn tôi thì toàn tâm toàn ý dồn sức bồi dưỡng Tư Tư, đưa con bé theo bên người, tự mình dạy dỗ:
“Tư Tư à, sắp tới em con cũng sẽ bắt đầu học hành chuyên sâu rồi, con có sợ không?”
“Bà nội, con không sợ! Hai đứa nó mà còn loạn, con đập cho một trận!”
“Ừ, tốt lắm! Nhưng nhớ này nếu con dùng khéo, chúng nó cũng có thể trở thành trợ lực cho con trong gia tộc.
Nhưng phải nhớ dạy dỗ cẩn thận, vừa nghiêm vừa mềm.
Với người khác cũng thế, cần cho họ chút ngọt ngào, phần thưởng, để họ nguyện đi theo mình mà việc.
Nhưng tuyệt đối không để họ có lòng tham hay dã tâm quá lớn. Phải luôn luôn cảnh giác, hiểu chưa?
Sau này, Nhậm Tuyết Nhi nhất định sẽ quay lại tìm con mình, ba con cũng không yên phận lâu đâu.
Tất cả đều sẽ giao cho con xử lý!”
“Vâng, con hiểu rồi, bà nội!”
Trước đây, khi dạy dỗ mấy cháu thông minh trong nhà, tôi luôn cảm thấy thế gian đối xử với nữ nhi quá bất công.
Dù có tài, cuối cùng cũng chỉ bị nhốt trong khuê phòng mà phát huy.
Lần này, tôi thật sự muốn xem, Tư Tư của tôi có thể bước xa đến đâu!
Bạn thấy sao?