7
Tôi thẳng thắn gọi cả hai đứa trẻ và Nhậm Tuyết Nhi đến:
“Bây giờ cho các con hai lựa chọn.
Một là đi theo mẹ các con, từ nay chỉ thừa kế phần tài sản của ba, còn tài sản nhà họ Dương sẽ không liên quan gì đến các con nữa.
Hai là ở lại, lớn lên trong nhà họ Dương, tương lai tài sản nhà họ Dương cũng có phần cho các con.
Nhưng từ nay về sau không gặp lại mẹ mình nữa.
Mỗi lần gặp, trừ một phần tài sản.
Tự các con quyết định đi!”
“Lão phu nhân, sao người phải ép người ta đến mức đó? Không cho các con thấy mẹ mình, sao các con chịu ?”
“Vậy thì dẫn chúng đi đi.”
“Chúng là con nhà họ Dương!”
“Vậy thì đi.”
Cuối cùng, Nhậm Tuyết Nhi không cam lòng, cũng đành lủi thủi một mình rời đi.
Tôi gọi quản gia đến, bảo ông ta tìm một ngôi trường nội trú khép kín để gửi hai đứa nhỏ vào đó.
Để chúng không chịu khổ, tôi còn cho người theo học cùng chăm sóc.
Tôi thật sự đã nghĩ đủ đường chu toàn.
Đợi khi chúng quen với cuộc sống không có mẹ, thì sẽ không còn bị mẹ ảnh hưởng nữa.
Không rõ thằng con bất hiếu là hối hận hay tỉnh ngộ, cuối cùng nó không đăng ký kết hôn với Nhậm Tuyết Nhi, chỉ miệng lưỡi với bên ngoài rằng ta là vợ mới cưới của nó.
Khi tôi tham dự buổi tiệc cùng các bà già, có người hỏi tôi bao giờ tổ chức tiệc cưới.
Tôi đáp ngay trước mặt mọi người:
“Một người ngoài, có gì đáng tổ chức tiệc cưới?”
Từ đó, ai nấy đều hiểu rõ thái độ của nhà họ Dương với vị “vợ mới” này, chẳng còn ai để tâm đến ta nữa.
Vì chuyện này, Nhậm Tuyết Nhi mấy lần khóc lóc trước mặt thằng con bất hiếu, nó phiền đến mức tự đi tìm hai mà tôi đã sắp xếp.
Tôi thấy vui, lại thưởng cho các ấy thêm vài lần.
Đến sinh nhật nguyên chủ, dù quan hệ với con trai không còn tốt, tôi vẫn muốn tròn bề ngoài, tạo không khí “gia hòa vạn sự hưng”.
Tư Tư và hai đứa nhỏ cũng đón về dự tiệc. Gần đây mối quan hệ giữa chúng khá hơn nhiều.
Nhậm Tuyết Nhi đứng bên cạnh, mặt mày do dự như muốn gì đó với hai đứa con.
Tư Tư thì liếc trắng mắt lần nữa học lễ nghi bao nhiêu mà chẳng có tác dụng gì?
Khi tôi quay đầu lại thì Nhậm Tuyết Nhi đã biến mất.
Con tiểu hồ ly này, chẳng lẽ lại muốn bày trò tôi?
“Quản gia, con hồ ly đó đâu rồi?”
“Cô Nhậm đang ở trong bếp, muốn tự tay nấu món bà thích nhất.”
Hả?
Tôi ngẩng đầu quản gia.
Quản gia lập tức hiểu ý:
“Tôi cho người giám sát ta ngay!”
Ừm, tốt lắm! Cảnh tượng không cần tôi mở miệng mà mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, cuối cùng cũng trở lại rồi!
Tiệc bắt đầu, mọi người lần lượt đến chúc mừng, tôi bắt đầu bảo mọi người an tọa dùng bữa.
Lúc ấy, Nhậm Tuyết Nhi lên tiếng:
“Mẹ, món này là con tự tay nấu, là món mẹ thích ăn nhất, mẹ thử một miếng xem ạ.”
“Ừ, có lòng rồi.”
Tôi lạnh nhạt trả lời, chỉ để giữ phép lịch sự.
Thằng con bất hiếu bên cạnh chen lời:
“Mẹ thử một miếng đi, đây là tất cả tấm lòng của Tuyết Nhi mà.”
“Tôi thử sau. Ăn cơm thì bớt !”
Cả hai lập tức ngậm miệng, không dám thêm.
Bữa ăn gần kết thúc, thằng con lại bưng ly trà đến:
“Mẹ, con sai rồi. Con không nghe lời mẹ, bây giờ con biết lỗi rồi.
Mẹ, mẹ gì con và Tuyết Nhi cũng đều đồng ý. Chúng con chỉ mong mẹ đừng giận nữa.
Mẹ uống chén trà này, coi như tha thứ cho chúng con, chúng ta lại từ đầu không?”
Tôi ngẩng đầu, mỉm , cầm lấy chén trà từ tay nó.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của nó, tôi uống một ngụm, súc miệng, rồi… nhổ ra:
“Con trai tốt quá, đến cả thói quen súc miệng sau bữa cơm của mẹ mà cũng nhớ rõ!”
Sắc mặt của thằng con và Nhậm Tuyết Nhi lập tức thay đổi, tái xanh, tím tái, trắng bệch, đủ cả màu.
Tôi vẫy tay gọi quản gia:
“Quản gia, đưa bọn trẻ xuống dưới.”
Quản gia rất biết ý, nhanh chóng đưa bọn trẻ và những người khác rời đi.
Mặt thằng con và Nhậm Tuyết Nhi bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn:
“Mẹ! Sao mẹ lại ?!”
Tôi đặt chén trà xuống, ra hiệu cho quản gia tiến vào.
Quản gia rất chu đáo, đem cả chén lẫn trà bỏ vào hộp kín cẩn thận.
“Mẹ! Mẹ gì ?!”
“Tôi mang đi xét nghiệm, xem trong đó có thứ gì không nên có.”
“Mẹ! Con sai rồi, con thật sự sai rồi… Mẹ, con là con mẹ mà!”
“Anh còn biết tôi là mẹ à?
Vậy mà lại hạ độc mẹ mình, ở đây thì gọi là tội gì, biết không?!”
Thằng con bất hiếu bật khóc nức nở, Nhậm Tuyết Nhi cũng mặt mày tái nhợt, cả hai ngã ngồi xuống đất.
Thằng con đứng dậy, vội vã nắm lấy tay tôi, trong lo lắng:
“Mẹ! Con không định c/h/ết mẹ! Trong đó… cùng lắm chỉ là thứ khiến người ta ốm một trận!
Mẹ, con không muốn g/i/ết mẹ!”
“Ồ? Thật sao?
Anh chắc chắn thứ trong đó chỉ khiến người ta bệnh thôi?”
Tôi hất tay nó ra:
“Quản gia, rõ cho cậu ta nghe!”
Quản gia lập tức đứng thẳng, hít sâu một hơi:
“Vâng, lão phu nhân.
Chuyện là thế này chiều nay, lão phu nhân phát hiện Nhậm biến mất nên lập tức cử người theo dõi.
Kết quả, ta chỉ ở trong bếp nấu ăn, không gì khác.
Nhưng lão phu nhân vẫn không tin, liền bảo chúng tôi theo dõi kỹ càng từng ánh mắt, từng biểu cảm của ấy.
Lão phu nhân còn lập tức mời chuyên gia phân tích vi biểu cảm đến, đưa toàn bộ biểu hiện của Nhậm ngày hôm nay cho chuyên gia phân tích.
Cuối cùng, chuyên gia phát hiện Nhậm liên tục túi tiền bên người cậu chủ và đắc ý.
Chúng tôi tiếp tục theo dõi cậu chủ.
Vừa nãy, chính cậu ta lấy trà từ túi ra, pha thành ly trà kia.
Mọi chuyện là như !”
Bạn thấy sao?