Xuyên Không Làm Lão [...] – Chương 5

Chương 5

5

Tư Tư không chịu thua, hùng hồn :

“Đây là nhà của tôi! Mẹ tôi cũng có một nửa! Là các người cướp ba của tôi mới đúng!”

Tôi mỉm , liếc thằng con bất hiếu.

Nó có vẻ chột dạ, không dám tôi, chỉ ấp a ấp úng:

“Mẹ, tụi nhỏ còn nhỏ, không hiểu chuyện… mẹ đừng chấp…”

Tôi nhạt:

“Tư Tư, con là trưởng nữ chính thất của nhà họ Dương, có trách nhiệm dạy dỗ các em.

Bây giờ các em con dám cãi lời trưởng bối, hỗn xược vô lễ, với tư cách là chị, con định xử lý thế nào?”

Tư Tư ngẩn ra một lúc, rồi mỉm :

“Vậy thì… con phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng.”

“Quản gia, giữ hai đứa nhỏ lại, để chị nó dạy dỗ chúng một trận!”

Cả đời Tư Vĩ và Tư Nhi e rằng sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.

Bà nội thì như thần sát, ba thì rụt rè yếu ớt, còn chị thì ra tay không chút nương .

Hai đứa bị giữ chặt, bị chị đánh vào mông suốt nửa khắc mới tha.

Khóc lóc thảm thiết cũng không có ai dỗ dành.

Còn tôi thì nghĩ, cháu tôi – Tư Tư – thật ra cũng đáng thương.

Đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Dương, lại chẳng cha ruột coi trọng.

Đến cả người hầu cũng dám mở miệng khi dễ nó.

Nghĩ về thời Đại Hạ trước kia, cháu tôi, ai mà không có bốn năm nha hoàn bà vú đi theo, có việc dạy dỗ ai thì cần gì phải tự mình ra tay?

Suy nghĩ hồi lâu, tôi liền sai quản gia gọi đến hai người hầu:

“Từ nay hai đứa này không cần việc khác, cứ theo hầu tiểu thư là . Này, cứ như trên phim truyền hình ấy!”

Trong phim, nha hoàn và bà vú bên cạnh nữ chính đang hung hăng tát phản diện bôm bốp, âm thanh rõ to rõ vang.

Hai người hầu gọi tới trông nghiêm nghị, gật đầu dứt khoát:

“Bà cứ yên tâm, lão phu nhân! Sau này ai dám ức hiếp đại tiểu thư, tôi lập tức tát cho một cái!”

“Tát cho một cái!”

À… cũng không cần thiết phải thô bạo đến , ý cũng gần đúng rồi.

Thôi, cứ thế đi!

Chẳng bao lâu sau, thằng con bất hiếu lại bắt đầu dẫn Nhậm Tuyết Nhi ra vào, sửa sang phòng ốc, tất bật chuẩn bị đám cưới, hoàn toàn chẳng màng tới sự phản đối của tôi.

Hừ! Con hồ ly tinh này, chẳng hề tôn trọng tôi chút nào, coi tôi như không khí!

Vì chuyện này, tôi gọi quản gia đến thì thầm bàn bạc nửa buổi.

Cuối cùng, dưới sức mạnh của đồng tiền, quản gia nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Hôm đó, tôi cố ý gọi thằng con về, dặn rõ: chỉ cho phép nó một mình đến gặp tôi.

Nó hớt hải chạy tới:

“Mẹ, có chuyện gì thế? Mẹ tìm Tuyết Nhi cũng mà, ấy sắp là con dâu mẹ rồi còn gì!”

“Lấy thiếp chính thất là căn nguyên của loạn nhà. Con chắc chắn muốn cưới cái ngoại thất đó vợ chính?”

“Mẹ! Con rồi mà, con nhất định sẽ cưới Tuyết Nhi

“Cưới thì cưới, có hai điều kiện.”

“Điều kiện gì ạ?”

“Thứ nhất, để Nhậm Tuyết Nhi ký hợp đồng hôn nhân gì đó trước khi cưới.

Thứ hai, mẹ đã chọn sẵn cho con hai ‘người trong phòng’, đều là con nhà lành, lai lịch trong sạch. Con thử tìm hiểu xem sao.”

“Cái… cái gì mà người trong phòng?”

Tôi nheo mắt nó:

“Làm bộ tịch gì nữa? Ngày xưa mấy con tinh bên ngoài con chơi còn ít sao?

Mẹ chẳng qua là chọn vài đứa đáng tin để sắp xếp cho con thôi.”

Tôi còn chưa xong, Nhậm Tuyết Nhi đã xông vào:

“Lão phu nhân! Sao người lại trắng trợn tìm tiểu tam cho con trai mình như ? Đây là đạo lý gì chứ?!”

Tôi bật :

“Tiểu tam gì chứ? Mẹ chỉ sắp xếp vài người bên cạnh cho con trai mình thôi.

Mấy ấy còn đàng hoàng hơn nhiều.

Mẹ đã rồi, muốn cưới vào cửa nhà họ Dương, thì phải chấp nhận hai điều kiện đó.

Không đồng ý thì cứ tiếp tục ngoại thất đi! Quản gia, tiễn khách!”

Thằng con bất hiếu vội kéo Nhậm Tuyết Nhi rời khỏi, vừa đi vừa thì thầm cam đoan với ta sẽ không để ý đến người khác.

Tôi chỉ lạnh.

Người ngoài không biết, tôi – người mẹ tiện nghi của nó – sao lại không hiểu?

Nếu nó thật sự có thể giữ mình đoan chính, thì con dâu tôi đã chẳng đến mức phải ly hôn với nó.

Chẳng qua là do năm xưa không , giờ khó khăn lắm mới quay lại, nên còn đang cố trân trọng.

Đợi thời gian lâu hơn, cái người mà nó trân trọng ấy… sớm muộn gì cũng sẽ lại thay đổi thôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...