Tiểu Lộ Tử lĩnh chỉ, cúi người lui xuống.
Quý phi theo bóng hắn rời đi, khẽ “chậc chậc” hai tiếng: “Cũng đã dọn sẵn chỗ cho họ rồi, không biết lấy đâu ra cái tính khí lớn như .”
Lưu phi cũng tiếp lời: “Không ít đồ trong cung kia đều là bảo vật phụ thân ta vất vả thu thập khắp nơi.”
“Còn bắt chước người ta chuyện chuyên sủng, Ngày trước nếu không nhờ tỷ tỷ xoay chuyển càn khôn, Bệ hạ chỉ e vẫn đang tiêu dao nơi đâu, mộng đế vương e là còn xa vời.”
“Người trong cung này, ai chẳng do Hòa Nhã tỷ tỷ huấn luyện?”
“Ngay cả chúng ta cũng là tỷ tỷ tỉ mỉ lựa chọn từ đầu đến cuối mà ra.”
Ta đưa mắt quanh căn điện đầy phi tần.
Phụ thân của Quý phi là Thượng thư bộ Lại, từng là đệ nhất phú hộ thiên hạ.
Phụ huynh của Lệ phi nắm giữ chức vụ tại bộ Binh.
Phụ thân của Lưu phi là Thị lang bộ Công, giỏi nhất là kiến tạo xây dựng.
…
Tất cả những điều này đều liên quan đến chuyên ngành của các nàng trước khi xuyên tới.
Bề ngoài là thân nam nhi của họ ra mặt lo việc triều đình,
Lên điện nghị luận.
Mạnh Thừa Tiêu vẫn tưởng mình ngồi trên long vị, nắm quyền sinh sát.
Nào ngờ, phần lớn kế sách đều khởi nguồn từ hậu cung.
Quý phi ha hả châm biếm: “Ta đã dặn cha rồi, nếu bệ hạ mở miệng đòi tiền thì cứ lấy lý do quốc khố trống rỗng mà từ chối.”
Lệ phi nháy mắt phụ họa: “Ta còn bảo phụ huynh giả bệnh, Họ còn đang chờ ta giảng nốt nửa sau binh pháp Tôn Tử đấy, giờ tất cả đều nghe theo ta.”
Nghe đến đây, mọi người trong điện đều bật vui vẻ.
“Bảy Sách!”
Nói đến đây, nàng ta lại dừng một thoáng, ánh mắt sáng rực ta:
“Hòa Nhã tỷ tỷ, sao không tự mình đăng cơ?
Trên đời này, muốn nam nhân nào mà chẳng có !”
Trong mắt ta thoáng hiện lên một tia mỉm thần bí.
“Tám Sách!”
“Sao ngươi biết ta không đang chuẩn bị?”
Tất cả ánh mắt trong điện bỗng sáng rực lên.
Thay vì chịu người sai khiến, chẳng bằng tự mình chủ.
Ta khẽ nhếch môi, nhàn nhạt: “Vậy thì phải nhờ các muội cực nhọc một phen rồi.”
Nghe câu ấy, ai nấy đều hứng khởi vô cùng.
Chúng ta ở trong lãnh cung, nhàn nhã đánh bài, tán chuyện phiếm.
Mà tiền triều của Mạnh Thừa Tiêu thì chẳng yên ổn chút nào.
Nghe Giang Nam mưa lớn kéo dài, đã có không ít châu quận lâm vào cảnh lũ lụt.
Mạnh Thừa Tiêu quả thật là rối như tơ vò,
Sáng nào lên triều cũng giục các đại thần đưa ra phương án trị thủy khả thi.
Đáng tiếc, chư vị đại thần chẳng ai có kinh nghiệm gì.
Ngày trước gặp phải thế như ,
Ta vẫn thường triệu hậu cung các phi tần lại cùng nhau mưu lược, góp kế hiến phương.
Dù sao mỗi người có một lĩnh vực riêng, Tập hợp trí tuệ lại, át sẽ có biện pháp.
Năm kia nạn đói đột ngột bùng phát, Cũng may có Trân phi chuyên ngành nông sản phụ.
Nàng dựa vào ký ức kiếp trước, tìm mấy loại cây lương thực dễ trồng, sản lượng cao,
Sau đó nhờ chuyên gia thời này phối hợp nghiên cứu xác minh,
Kết quả là sản lượng lương thực tăng lên gấp mấy lần.
Phụ thân nàng vì thăng chức liên tiếp, nay đã là Thượng thư bộ Hộ.
Mà Mạnh Thừa Tiêu ngoài việc ở triều đình suốt ngày hỏi “Vì sao?”, “Làm thế nào?”,
Thì chẳng biết gì hơn.
Chung quy cũng là do ta nhầm người, đánh giá y quá cao.
Chẳng mấy chốc, tin tức từ điện Cần Chính truyền đến: Mạnh Thừa Tiêu lại đập nát không ít vật dụng.
Ta chỉ “ồ” một tiếng, rồi vừa ăn nho rửa sạch, vừa nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Lưu phi lẩm bẩm bên tai: “Vô dụng thật, khai thông dòng chảy xong thì tu sửa đê điều chẳng phải xong rồi sao?”
Quý phi bật , chọc chọc Lưu phi: “Ơ kìa, dám hoàng thượng vô dụng, ta còn tưởng muội hắn lắm cơ đấy!”
Lưu phi liếc mắt cầu khen: “Ta diễn có giống không?”
Quý phi chỉ đáp lại bằng một ánh mắt lườm dài cả thước.
Ta nhướng mày, nàng đầy hứng thú: “Biết trị thủy sao?”
“Hòa Nhã tỷ tỷ, muội học ngành này mà, cũng có chút bản lĩnh.”
Ta khẽ gật đầu, liền phân phó: “Vậy sau bữa trưa chớ có chơi bài nữa, lo vẽ bản thảo ra trước.”
Lưu phi mặt mày ủ rũ, vẻ như sắp khóc đến nơi: “Tỷ tỷ, tỷ không định lại giúp tên hoàng đế ngốc kia đấy chứ?”
Ta lắc đầu: “Mạnh Thừa Tiêu thế nào không còn liên quan đến ta, việc dân là đại sự.”
Lưu phi nghe đã hiểu, không thêm gì, liền ngoan ngoãn lui xuống chuẩn bị bút mực.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?