Xuyên Không Đến Đêm [...] – Chương 8

P8

11

“Ha ha ha ha ha,” Lâm Nhã rất vui vẻ, “Ôi chao học Phương, sau đó hai người đi hưởng tuần trăng mật ha ha ha ha ha…”

“Cậu đừng nữa,” Tôi rùng mình, như kẻ trộm quan sát xung quanh xem có bóng dáng người nào đó xuất hiện hay không, “Cậu tớ sợ.”

“Chị đây cũng không muốn xuyên không đâu! Bây giờ Lý Hữu Thư này sao cứ nghĩ linh tinh thế. Tớ chỉ mới tỏ với ấy thôi mà, ấy vượt quá giới hạn rồi.”

Tôi lắp bắp giải thích tâm trạng phức tạp của mình.

Lâm Nhã : “Hừ, cậu cứ là có thích hay không đi.”

“Thích thì thích đấy, mười năm trôi qua cũng không thể…” Tôi do dự .

“Thích thì cứ thích thôi. Cậu thích ấy, ấy cũng thích cậu, cậu còn nhảy qua mấy cái bước lằng nhằng ở giữa đến thẳng hôn nhân luôn rồi, chuyện tốt thế còn gì. Không thích nữa thì ly hôn thôi.”

Cúp máy, tôi ngẫm nghĩ lời Lâm Nhã .

Hình như cũng có lý đấy chứ.

Nghĩ một hồi, tôi lại gọi điện: “Mẹ? Mẹ… mẹ đang ở đâu thế ạ?”

Ai ngờ , nhắm mắt mở mắt cái là mười năm trôi qua.

Lý Hữu Thư bố mẹ tôi đều khỏe mạnh, tôi cũng chưa tận mắt thấy.

“Mẹ đang đi mua sắm, con còn không biết mẹ mình à?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào, “Ngày mai con về nhà, muốn ăn gì? Mẹ bảo dì Vương cho.”

Giọng điệu quen thuộc khiến tôi không nhịn .

Nửa đêm, nhớ lại chuyện ngu ngốc mình ban ngày, tôi trằn trọc mãi không ngủ .

Tôi ngồi dậy tát mình một cái.

Không phải chứ, tôi bị sao thế này?

Ban ngày trong xe sao tôi lại thế chứ?

“Phương Vũ Nguyệt, hình như nghe thấy tiếng , em không sao chứ?”

Giọng Lý Hữu Thư đầy lo lắng, cách một cánh cửa nghe có vẻ nghèn nghẹn.

Cách âm kém thế này!

Tôi không thể là do tự tát mình quá mạnh chứ.

“Không sao không sao, em đang đập muỗi.”

“Thuốc diệt muỗi hết rồi à? Để vào thay nhé?” Lý Hữu Thư hỏi.

Bật đèn lên xem, đúng là hết thật.

Tôi đúng là tự đào hố chôn mình.

Tôi kéo chăn che mặt: “Anh vào đi.”

Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, một lúc sau, cửa “cọt kẹt” một tiếng mở ra.

“À đúng rồi,” giọng vang lên từ cửa, nghe không có gì khác thường, “Chiều mai em có thể đi khám sức khỏe cùng không? Dạo này thấy hơi mệt.”

“Đừng để nó tái phát nữa.”

Lời mẹ Lý lại hiện lên trong đầu.

Không lẽ tôi bị bệnh nặng sắp c.h.ế.t rồi?

Bản tính ham sống sợ c.h.ế.t của tôi khiến tôi đồng ý ngay: “Ừ ừ.”

Anh ấy cử rất nhẹ nhàng.

Tôi gần như không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thay thuốc diệt muỗi.

Càng không biết ấy đã đi chưa.

Tôi cẩn thận hé mở một khe hở.

Vừa vặn thấy khuôn mặt đang nén của .

“Anh cũng đâu gì em đâu,” Lý Hữu Thư hạ giọng, kéo chăn ra khuôn mặt luống cuống của tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, “Ngủ ngon.”

Nói xong tắt đèn rời đi, cửa đóng lại.

“Phù…”

Tôi im lặng kéo chăn che mặt lại.

12.

“Bố! Mẹ!”

Tôi chạy như bay đến ôm chầm lấy họ.

“Ôi chao, lớn thế này rồi mà chẳng ra dáng gì cả.” Bố tôi vừa mắng vừa lộ rõ vẻ mặt hưởng thụ sự gần gũi của con .

Con mới mười tám tuổi thôi mà đáng ghét.

Mẹ tôi vỗ lên đầu tôi một cái: “Chắc con quên cả chồng mình rồi nhỉ.”

Tôi quay đầu lại, Lý Hữu Thư đang bước về phía tôi, trên mặt nở nụ cưng chiều.

Anh ấy chào bố mẹ tôi: “Bố, mẹ.”

Lý Hữu Thư vừa vừa từ sau lưng “biến” ra mấy món quà, người giúp việc bên cạnh lập tức nhận lấy.

Tôi tò mò quan sát, ghé sát tai ấy hỏi nhỏ: “Tặng gì thế?”

Nụ của ấy càng sâu hơn, khẽ trả lời tôi: “Không cho em biết.”

Tôi với bố mẹ: “Chúng ta vào trong chuyện nhé.” Họ đi trước, tôi ở phía sau tức giận dẫm lên chân Lý Hữu Thư một cái.

Sau bữa trưa.

Mẹ tôi cứ nằng nặc kéo hai chúng tôi xem album ảnh của tôi, những bức ảnh từ hồi tôi học cấp hai bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Lúc đó tôi sợ người lớn phát hiện nên không nhuộm tóc đủ màu, cứ tự cho là mình rất kín đáo, ngày nào cũng vuốt tóc dựng đứng lên một chỏm, giống kiểu mào gà ấy.

Trong đó có một bức ảnh là tôi với kiểu tóc đó chụp cùng đội vệ sĩ mà tôi nhất thời nổi hứng .

Ngầu thế này cơ mà?

Chẳng có gì đáng xấu cả!

Tôi lỡ tay rơi album ảnh xuống đất.

Ngáp ngắn ngáp dài, tôi : “Mẹ ơi, chán quá, mình đừng xem nữa không?”

Lý Hữu Thư: “Phụt.” Hình như đang cố nhịn lắm.

Tôi trừng mắt .

“Không chán đâu, con xem này, Tiểu Lý xem chăm thế kia kìa!” Mẹ tôi liếc tôi một cái, “Nhanh nhanh, chúng ta xem tiếp.”

Anh ấy đúng lúc lên tiếng: “Mẹ, con có chuyện muốn với mẹ.” Nói rồi kéo mẹ tôi ra ngoài.

Thế này còn tạm !

Anh ấy đi chậm lại một bước, quay người lại vẻ mặt đầy ẩn ý: “Anh vẫn không nhớ chuyện cấp ba, có lẽ là do chưa đủ kích thích. Phương Vũ Nguyệt, em có nghĩ đến chuyện đổi kiểu tóc không?”

Tôi tức điên, còn chưa kịp nổi đóa thì ấy đã đóng cửa lại.

Tôi biết, chắc chắn họ đang đi chuyện về tên tài xế tai nạn rồi bỏ trốn.

Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này.

Nhưng tôi luôn cảm thấy nạn nhân không chỉ có mình tôi.

Khoảnh khắc đau đớn đó, hình như có một người khác đang chịu đựng cùng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...