Xuyên Không Đến Đêm [...] – Chương 7

P7

10

Sao lại thế này?

Hồi ức khiến tôi đau lòng.

Hóa ra gu thẩm mỹ mà tôi theo đuổi đã trở thành nước mắt của thời đại rồi sao!

Kẻ đầu gấu, phi chủ lưu…

Tôi thất hồn lạc phách trở về phòng khách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuyện từ trong phòng ngủ vọng ra.

“Mẹ, con thật sự là do mất trí nhớ nên không nhớ rõ lắm, ấy cũng chưa từng nhắc tới…”

Giọng Lý Hữu Thư ngừng lại, bỗng nhiên nhịn : “À, thì ra đã nhắc tới một lần.”

Khốn kiếp!

Tôi thật muốn xông vào đạp cho ấy một cái.

Mẹ Lý đánh ấy một cái, bà nhíu mày: “Cái thằng này, Vũ Nguyệt buồn biết bao nhiêu. Lúc gửi thiệp mời hai đứa bàn bạc thế nào?”

“Cô ấy hỏi con có muốn mời học cấp ba không, con không thân thiết, ấy liền chỉ mời của ấy thôi.” Lý Hữu Thư đáp.

Ba Lý thở dài: “Qua lâu như rồi, cũng không biết con có còn hy vọng nhớ lại không.”

Không còn hy vọng rồi!

Không cần nhớ lại!

Tôi gào thét trong im lặng.

“Đúng rồi, quan tâm vợ con nhiều vào, đừng tái phát nữa.”

Mẹ Lý dặn dò.

Giọng Lý Hữu Thư trầm xuống, đột nhiên trở nên buồn bã: “Vâng.”

Ba Lý cũng : “Loại cặn bã đó, nhất định sẽ bị trời !”

Hình như có chuyện gì đó giấu tôi.

Nhận ra họ sắp ra ngoài, tôi vội vàng chạy tới ngồi trên ghế sô pha.

Lý Hữu Thư bước nhanh, ba bước gộp thành một, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Anh ấy ôm tôi, hương thơm lạnh lẽo phả vào mặt.

Ngước mắt lên, trong mắt ấy ẩn chứa nước mắt.

Tôi thấy tim mình thắt lại, đưa tay lên mặt ấy, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Lý Hữu Thư run rẩy hàng mi, khóe miệng cong lên một cách tự nhiên, nỗi buồn lại hiện rõ trong mắt.

“Lý Hữu Thư, đừng buồn nữa mà.”

Tôi hận bản thân nghèo nàn ngôn ngữ, chỉ có thể thốt ra mấy chữ này.

Anh ấy ôm chặt lấy tôi, rất mạnh, như muốn nhào nặn tôi vào trong cơ thể mình: “Ừ.”

Ăn cơm trưa xong, Lý Hữu Thư nhận ra sự lúng túng và bất an của tôi, từ chối lời giữ lại của ba mẹ ấy, cùng tôi về nhà.

“Nói qua với em về lịch trình sắp tới,” Lý Hữu Thư nhỏ giọng bàn bạc với tôi, “Ngày mai phải đến nhà bố mẹ…”

“Lại đi!” Tôi trừng mắt, trong lòng sợ hãi.

Cơ mặt thật sự không nổi nữa rồi.

“Không phải,” Lý Hữu Thư , “Là bố mẹ của chúng ta!”

Tôi không hiểu: “Anh bố mẹ em là rồi.”

Lý Hữu Thư: “Chúng ta đều kết hôn rồi, học Phương, sao em lại thế này!”

Anh ấy lại tủi thân rồi, quay mặt đi hờn dỗi.

Chị đây còn chưa dỗ dành người đàn ông nào như thế này!

Tôi cam chịu vuốt lông: “Xin lỗi. Em cũng mới xuyên không tới, chưa quen mà.”

Nhưng đúng là khó phân biệt!

Tiếp đó tôi chuyển chủ đề: “Ừm, đây là chuyện ngày mai, còn lịch trình gì nữa không?”

Lý Hữu Thư miễn cưỡng trở lại bình thường, vẻ mặt âm u chuyển sang trời quang, : “Tiếp theo là chúng ta nên đi hưởng tuần trăng mật rồi, thời gian chúng ta đã sắp xếp từ lâu. Lúc trước chúng ta đã bàn bạc…”

Anh ấy vừa nhắc tới chuyện này, hai mắt sáng lên, rất ngọt ngào, thao thao bất tuyệt kể từ địa điểm du lịch tuần trăng mật.

Tôi không thể tưởng tượng nổi mặt Lý Hữu Thư có thể biểu lộ cảm như .

Đi hưởng tuần trăng mật?

Mặc dù mới đây đã có những mảnh ký ức rời rạc, đối với tôi mà , tôi mới tỏ với ấy hôm qua thôi.

Hưởng tuần trăng mật chắc không cần phải chuyện vợ chồng đâu nhỉ.

Hình ảnh năm năm trước chợt lóe lên trong đầu, mặt tôi lập tức nóng bừng.

“Cái đó, cũng biết, em…”

Lý Hữu Thư hình như biết tôi muốn gì, một ngón tay đặt lên môi tôi: “Chuyện sáng nay vẫn chưa xong đâu.

“Bạn học Phương, xin lỗi em một cách chân thành, sau khi em tỏ với , đã vì tai nạn mà mất trí nhớ, không thể kịp thời đáp lại em, là lỗi của .”

Phán quyết cuối cùng sắp đến rồi!

Tôi lập tức muốn chạy, ấy tay chân dài như bạch tuộc quấn chặt lấy tôi, khiến tôi không thể đậy.

“Chúng ta là do định mệnh sắp đặt, cho dù em… em xuyên không, em cũng không thể phủ nhận điều này. Cho nên, đề nghị xóa bỏ từ ‘ngoại ’ trong từ điển của em.”

Hơi thở của ấy phả vào mặt tôi.

Đôi mắt phản chiếu hình ảnh ngốc nghếch của tôi.

Tôi bối rối trong lòng, không muốn gật đầu.

Vậy thì phải sao, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?

Tôi, tôi chỉ muốn hẹn hò với Lý Hữu Thư thôi mà.

Lý Hữu Thư sốt ruột, ấy hung dữ bảo tôi nhắm mắt lại, tôi mơ mơ màng màng theo.

Trên môi đột nhiên có cảm giác mềm mại.

Chạm nhẹ rồi rời đi.

Tôi “xoạt” một cái mở mắt ra, ánh mắt chằm chằm vào môi ấy, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.

“Đồng ý với đề nghị của đi.”

Anh ấy lặp lại lần nữa.

Thấy tôi không trả lời, lần này ấy trực tiếp tiến tới, tôi trơ mắt một gương mặt điển trai phóng to vô hạn.

Anh ấy thương hôn lên môi tôi, không chỉ dừng lại ở việc nếm thử, mà còn quấn quýt dây dưa, không ngừng đi sâu.

Sau nụ hôn, tôi thở hổn hển, không thể bình tĩnh lại .

Ánh mắt của ấy giống như màn đêm đột nhiên buông xuống vào buổi trưa, khao khát sâu thẳm như mực tan chảy trong đó, mong đợi hòa quyện với nước.

Giữa đậm nhạt giao thoa, tôi lại không dám thẳng vào mắt ấy.

“Bạn học Phương?”

Nghe thấy cách xưng hô này, tôi như tìm lý lẽ tuyệt vời, không phải để phản bác lại đối phương, mà chỉ là để bảo vệ bản thân.

“Em… em mới vừa tròn mười tám tuổi không lâu, đều, đều hai mươi tám rồi.”

Tôi thở hổn hển, hoàn toàn không còn vẻ oai phong lẫm liệt ngày nào, dùng tiền chiêu mộ một đám đàn em để giành giải thưởng trong cuộc thi cổ vũ.

“Bạn học Phương, em giỏi lắm.”

Lý Hữu Thư nghiến răng từng chữ một với tôi.

Không lâu sau, ấy vội vàng rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...