3.
Không thể nào!
Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác tủi thân, bĩu môi : “Lý Hữu Thư, đừng có tốt nghiệp cấp 3 rồi là quên em luôn, không nhớ em từng tỏ với chứ. Dù sao chúng ta cũng học chung lớp 3 năm mà…”
Tuy tôi cũng chẳng đến lớp mấy.
Màn tỏ mà chị đây đã dày công chuẩn bị…
Tôi còn đi uốn tóc nữa, tóc xoăn sóng lớn màu tím đỏ, đẹp lắm cơ.
“Vợ à, em đang gì ?”
Thấy tôi nghiêm túc, Lý Hữu Thư có vẻ mặt kỳ lạ.
“Chúng ta… quen nhau qua xem mắt mà. Nếu là học cấp 3, không thể nào không nhớ em.”
Thêm một quả b.o.m nữa.
Tôi sắp ngất rồi –
Chị đây cũng chỉ là đứa trẻ mới 18 tuổi thôi, ông trời sao lại hành hạ tôi thế.
“Lý Hữu Thư, đang với em đấy à?”
Tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Mong rằng sẽ gật đầu với tôi, vừa rồi chỉ là đang trêu chọc tôi thôi.
“Anh thật đấy. Anh còn có ảnh tốt nghiệp cấp 3 nữa, đang ở chỗ mẹ.”
Lý Hữu Thư dần nhận ra có gì đó không đúng.
Anh cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Nghe , tôi sốt ruột, nhất thời cũng không để ý đến phản ứng kỳ lạ của , chỉ muốn xem ngay bức ảnh đó.
Anh cứ như đi guốc trong bụng tôi .
Tôi còn chưa kịp cầu xem ảnh, Lý Hữu Thư đã : “Nhưng giờ muộn rồi. Mẹ cũng đi ngủ rồi, phiền bà cũng không hay lắm. Em thấy sao, vợ?”
Nghe liên tục gọi “vợ” và “mẹ”, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Hoàn toàn không hiểu Lý Hữu Thư rốt cuộc là sao, ngoại hình chỉ đẹp trai hơn một chút, tên cũng không đổi, lại hoàn toàn khác với ký ức của tôi.
Đặc biệt là, lúc trước là kiểu người lạnh lùng mà.
Hiện tại cũng không rõ ký ức của ai có vấn đề.
Nhưng cũng có lý.
Làm phiền mẹ quả thật không hay.
Tôi đành phải nhượng bộ: “Vậy Lý Hữu Thư, ngày mai đi xem ảnh với em nhé?”
“Còn nữa, em thật sự xuyên không từ năm 2015 đến đấy…”
Thứ lỗi cho tôi ăn vụng về.
Bây giờ ký ức giữa tôi và không thể chứng minh nữa rồi.
Tôi cố gắng suy nghĩ về những thứ quen thuộc, mang tính thời đại xung quanh mình.
Ban đầu tôi định lôi cái đồng hồ điện thoại trẻ em ra – cúi đầu xuống bộ váy màu hồng nhạt, viền váy đính kim cương lấp lánh đến nhức cả mắt.
Hình như tôi xuyên không rồi, đành phải từ bỏ ý định này .
Nói mấy bài hát, phim truyền hình đi, nghe cũng không đáng tin.
Nói đến đề thi đại học, tôi thực sự là một chữ cũng không nhớ nổi.
Thi xong, não tự xóa sạch trí nhớ, giải phóng dung lượng não bộ dư thừa.
Tôi càng sốt ruột, đầu óc càng rối bời, một chữ cũng không nên lời.
“Anh tin em.”
Giọng trầm ổn, ôm chầm lấy tôi.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng tôi như an ủi, thiết kế hở lưng của chiếc váy khiến hơi ấm lan tỏa, tạo nên một trận run rẩy.
Tôi ngây người để mặc ôm.
Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người .
Thật an lòng.
“Hay là, chưa đổi sữa tắm, điều này có thể chứng minh không?”
Tôi khẽ vùng vẫy.
Anh không khỏi bật thành tiếng, hơi thở nóng ấm phả vào tai tôi.
Cơ thể tôi mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào vòng tay để đứng vững.
“Vợ , trong trí nhớ của , lần đầu tiên xem mắt em đã đề nghị kiểm hàng, tối hôm đó chúng ta đã…
“Anh muốn cưới ngay, em phải xem biểu hiện của . Sau đó chúng ta đã sống chung luôn.
“Đừng là biết dùng sữa tắm hiệu gì, giống như biết tai em là điểm nhạy cảm, em còn chỗ nào mà không biết chứ?”
Mặt tôi đỏ bừng, m.á.u mũi vừa mới cầm một lúc lại tiếp tục chảy xuống một cách vui vẻ.
4.
Tôi bình tĩnh lại.
Ngoại hình của tôi ngoài việc trông già dặn hơn, trưởng thành hơn một chút thì các đặc điểm trên gương mặt không thay đổi nhiều lắm.
Ngay cả nốt ruồi ở đuôi mắt, vết sẹo do vô bị bỏng trên tay cũng còn nguyên vẹn.
Chị đây lại phải não rồi.
Ai cũng rồi, chị là người rất thông minh.
Về cơ bản có thể khẳng định, tôi và Lý Hữu Thư, chỉ có trí nhớ là khác nhau.
Chẳng lẽ là thế giới song song?
Không, không, không, mặc dù tôi tin tưởng Lý Hữu Thư, không liên quan gì đến Lý Hữu Thư trước mắt này.
Vẫn phải dựa trên sự thật.
Chờ ngày mai xem ảnh, có lẽ sẽ có phát hiện mới.
…
“Alo? Vẫn chưa có manh mối nào sao?”
Giọng của Lý Hữu Thư lơ lửng vọng vào từ ban công.
“Tôi biết rồi.” Anh quay đầu tôi, vẻ mặt nghiêm trọng và tự trách, “Làm phiền rồi, có tin tức gì thì liên lạc với tôi nhé.”
Tôi nhướn mày, chậm rãi đi đến phòng ngủ chính.
Nhìn chiếc giường cưới trước mặt, tôi chìm vào trầm tư.
“Vợ , bây giờ đã gần ba giờ rồi, chúng ta ngủ thôi.”
Lý Hữu Thư sải bước chân dài, đi vào ngồi bên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo tôi qua đó.
Vừa mới tỏ với người trong mộng không lâu, thế mà đã…
Tôi theo bản năng che mũi.
May quá, lần này lại rất ngoan ngoãn.
Đầu tiên tôi : “Lý Hữu Thư, đừng gọi em là vợ nữa.
“Chuyện chưa rõ ràng, chúng ta không thể như . Em có thể không phải là Phương Vũ Nguyệt trong ký ức của , đây là ngoại đấy!”
Tôi khuyên can hết lời, còn chưa kịp phát huy hết tài ăn .
Anh đã đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt lấp lánh tia sáng dịu dàng, khóe miệng hơi cụp xuống, lại có vẻ buồn bã.
“Bạn học Phương Vũ Nguyệt, biết rồi. Em ngủ ở đây, ngủ phòng khách. Ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tôi đang thi triển phép thuật thì bị cắt ngang, ngơ ngác trả lời: “Ồ, ồ.”
Anh cao ráo, chân dài, vóc dáng mặc vest rất ra dáng, bóng lưng lại có chút đơn.
Bạn thấy sao?