Mới vừa cầm thư cùng đối tượng thầm mến thổ lộ.
Giây tiếp theo, tôi đã xuyên đến 10 năm sau, nằm trên giường cùng hôn mãnh liệt, ngu dại mà xem cởi quần áo.
1
“Lý Hữu Thư, thử nghĩ xem, nhận lời thích của chị đây có lỗ nào đâu…”
Một giây trước, tôi còn đang ấp a ấp úng tỏ .
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Lúc mở mắt ra, phiên bản trưởng thành của đang thong thả cởi quần áo.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Hoàn toàn không kịp nghĩ xem thời gian địa điểm có gì sai sai.
Hai mắt tôi trợn tròn xoe.
“!!!”
“Gan to bằng trời! Mau mặc quần áo vào! Tiến độ này nhanh quá rồi đấy…”
Tôi đưa tay che mặt, vẫn không nhịn mà lén qua kẽ hở… ý tôi không phải .
“Ha”, khẽ , chiếc áo sơ mi cuối cùng vẫn chưa chịu cởi hết, nửa treo nửa mặc trên người, cơ n.g.ự.c thấp thoáng ẩn hiện. “Giờ còn biết ngại ngùng à?”
Anh đưa tay gỡ tay tôi đang che mặt xuống.
“Nhìn thoải mái đi.”
Anh ghé sát tai tôi, như con quái hút tinh khí: “Chẳng phải em đã ‘dùng’ vô số lần rồi sao?”
Tôi ngây người ra.
Trong đầu, một đống suy nghĩ hỗn độn cuộn trào, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra.
2.
Nghiên cứu kỹ bức ảnh cưới, thấy tôi đang nhe hàm răng trắng bóng toe toét, không giống ảnh ghép chút nào.
Ga trải giường đỏ chót, chữ “囍” dán khắp nơi, ruy băng cùng những món đồ trang trí hỷ khác…
Anh dẫn tôi đi tham quan khắp nơi.
Cuối cùng, tung ra tuyệt chiêu cuối cùng – video quay cảnh đám cưới không cắt ghép.
Suốt cả video, hàm răng trắng bóng của tôi chưa từng cất vào.
Bốn con số “2025” rõ ràng não tôi muốn nổ tung.
Từng trải qua bao sóng gió, tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Tôi cũng từng là đại tỷ trong trường mà lị.
Dẫn dắt vô số đàn em, giành giải nhất cuộc thi cổ vũ của trường cùng vô số giải thưởng lớn nhỏ khác.
Xuyên không đến mười năm sau thôi mà, có gì to tát đâu –
To tát chứ, to tát lắm luôn!!!
“Ý là, em xuyên không đến mười năm sau, rồi kết hôn với ?”
Giọng tôi run run.
Anh bất lực : “Vợ à, đừng nữa. Đây là đêm tân hôn của chúng ta đấy, em còn muốn diễn nữa à?”
Tôi theo bản năng phản bác: “Giờ không diễn, lát nữa mới phải diễn đấy.”
Trong lòng, một quả b.o.m tiếp tục phát nổ.
Vợ!
Anh gọi tôi là vợ!!!
Biểu cảm của ngay lập tức trở nên nguy hiểm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Thật sự là diễn thôi sao? Trước giờ em chưa từng thế mà.”
Tôi bỗng nhiên nhận ra mình vừa gì.
Chỉ hận không thể tự tát mình một cái.
Đều tại con bé Lâm Nhã lắm mồm!
Cứ nhồi nhét mấy thứ bậy bạ vào đầu tôi!
Hy vọng lần sau “giác ngộ” đừng là lúc này nữa.
“Em… em không có ý đó!”
Anh từng bước ép sát tôi, một tay chống tường, nhốt tôi trong vòng tay, bầu không khí mập mờ nóng bỏng lập tức bao trùm.
“Lát nữa sẽ xem em còn câu đó không…”
Vừa , cúi đầu xuống, đôi môi dày chuẩn bị hôn lên.
Tôi quyết đoán đẩy ra.
Tôi là người rất lý trí đấy nhé.
Tuy mới tốt nghiệp cấp 3, tôi sẽ không bị sắc đẹp mờ mắt, quên hết những phiền muộn trong cuộc sống đâu.
Công việc thì sao, quan hệ gia đình thì sao, giao tiếp xã hội thì sao?
Tôi và người trong mộng đã kết hôn rồi, coi như người một nhà, ít nhất phải bàn bạc cho rõ ràng chứ.
Tôi không muốn vừa mới trải nghiệm cuộc sống hôn nhân hạnh phúc vài ngày đã bị lôi vào viện nghiên cứu để mổ xẻ.
Trọng tâm không phải là cái trước đâu nhé.
Vì , tôi nghiêm mặt : “Bạn học Lý Hữu Thư, nghiêm túc chút nào. Bây giờ không phải lúc để đương đâu. Giờ chúng ta đã kết hôn rồi, với tư cách là vợ chồng, em nghĩ cần biết sự thật là em đã xuyên không!”
“Xuyên không?”
Bị đẩy ra, không thể tin , dường như không thể chấp nhận việc vợ mới cưới dùng hai chữ này để từ chối nụ hôn của mình.
Nhìn ánh mắt của là tôi biết ngay, rõ ràng là không tin tôi!
Khốn kiếp!
Tôi vắt óc suy nghĩ, vừa dùng tay che đôi môi đang muốn tấn công tôi lần nữa của .
Có rồi!
Mắt tôi sáng lên!
Ký ức rõ ràng về mười năm trước chính là bằng chứng tốt nhất của tôi.
“Em tỏ với lúc nào?”
Tôi ném ra một câu hỏi.
Lúc đó là 15:38 chiều ngày 28 tháng 7 năm 2015, đám đàn em của tôi mỗi người cầm một bông hoa dại, dưới sự chứng kiến lãng mạn của chúng nó, tôi tay cầm thư , lãng mạn tỏ với .
Đừng hỏi chị đây biết kiểu gì.
Chị có đồng hồ thông minh đấy nhé.
Anh chắc chắn không thể nhớ chi tiết hơn tôi, tôi nhếch mép .
Tiếp theo tôi có thể từ từ chứng minh.
“Khoảng 4 giờ chiều ngày 28 tháng 7 năm 2020, vì lúc đó em đã gọi một cốc cà phê.”
Anh chắc nghĩ tôi đang thử , tự tin đưa ra câu trả lời, ánh mắt vô cùng chắc chắn.
Khoảng cách giữa chúng tôi vẫn…
Hơi gần.
Mặt cách tôi chưa đến 5 cm, ánh mắt tôi cứ thế lướt đến đôi môi .
Mặt tôi dần nóng lên.
Sắc đẹp nước dân mà.
Tôi lắc đầu, chuẩn bị tự tin ra câu trả lời đúng.
Lời của như sét đánh giữa trời quang.
Bạn thấy sao?