14
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh ồn ào và hoảng loạn bên tai tôi dần dần biến mất.
Có người vội vã chạy đến bên tôi nắm lấy tay tôi.
Là Giang Từ.
“Bà Giang hiện giờ trạng rất không khả quan, các cơ quan trong cơ thể đang suy giảm nhanh chóng…”
“Mười sáu năm đã là giới hạn của chúng tôi rồi.”
“Giang tiên sinh, giờ y học không thể cứu ấy.” Có người .
“Tôi biết rồi, chuẩn bị phòng lạnh, tôi sẽ vào cùng với em ấy.” Giang Từ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng khàn khàn.
“...Em ấy có thể vào giấc mơ nữa không? Trước khi vào phòng lạnh, tôi muốn vài câu với em ấy.”
Bác sĩ im lặng một lúc, rồi : “Có thể, cơ thể ấy chỉ có thể chịu đựng tối đa 20 phút.”
Mười sáu năm...
Phòng lạnh...
Giấc mơ...
Hóa ra là …
Hóa ra tôi không phải xuyên không, mà là Giang Từ đã tạo cho tôi một giấc mơ.
Hóa ra sau khi tôi và Giang Từ gặp tai nạn trên đường về nhà, tôi không chec, mà vẫn nằm đó suốt mười sáu năm…
Tâm trí tôi từ từ chuyển , nhớ lại trong suốt mười sáu năm qua, mỗi tối Giang Từ đều ở đây chuyện với tôi, ngủ cùng tôi…
Nhớ lại trong mười sáu năm qua, Giang Ý ngày nào cũng đều đặn đến chuyện với tôi, thằng bé kể chuyện thi cử không đỗ, thằng bé bắt đầu uống rượu, hút thuốc, thằng bé đi chơi đua xe, thằng bé đi đánh quyền …
Thằng bé , nếu tôi không tỉnh lại, thằng bé sẽ trở thành tên du côn mà tôi không thích nhất.
Thằng nhóc này, cố chọc tức tôi.
Nếu tỉnh lại, tôi nhất định sẽ đánh thằng bé trước.
Tôi vừa nghĩ đến việc tỉnh lại sẽ xử lý thằng bé, thì thằng bé đã đến.
“Mẹ tôi sao rồi?” Nó chắc là vừa chạy đến, thở hổn hển hỏi.
Giang Từ lâu không gì.
“Đến để tạm biệt mẹ con.” Cuối cùng mới lên tiếng.
Một lúc sau, cả hai không ai thêm gì.
Cho đến khi tôi nghe thấy Giang Ý ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Con mơ thấy một giấc mơ, con mơ thấy mẹ con trở về dạy dỗ con.” Thằng bé nghẹn ngào :
“Mẹ nếu thấy con hút thuốc uống rượu, mẹ sẽ đánh con.”
“Mẹ rất nghiêm khắc, thực sự sẽ đánh người, luôn luôn gõ đầu con, đập trán con.”
“Mẹ không hề dịu dàng, hoàn toàn khác với những gì bố .”
“Nhưng lại giống như những gì bố , mẹ con biết đua xe, đánh nhau rất giỏi…”
“Các người còn cùng nhau tổ chức sinh nhật cho con nữa.”
Nói đến đây, thằng bé dừng lại rất lâu.
Tôi nghe thấy thằng bé khóc nức nở.
“Bố, bố xem, mẹ con có phải đã nghe thấy những gì con , đến trong giấc mơ để con không...” Thằng bé hỏi với giọng nghẹn ngào.
“Ừ.” Giang Từ đáp lại, giọng cũng nặng nề.
Tôi cũng lặng lẽ gật đầu. Nhưng rõ ràng tôi không phải đến để thằng bé, mà là để dạy dỗ nó.
---
15
Ngày hôm đó, Giang Ý bên tai tôi chuyện rất nhiều, Giang Từ cũng rất nhiều.
Tôi luôn nghe một cách mơ hồ, tôi đã nghe thấy những lời cuối cùng của Giang Từ.
Anh , muốn tôi cho một cuộc hẹn, muốn tôi chờ thêm một chút, đừng ngủ nhanh quá.
Nhớ lại cuộc hẹn mà tôi đã hứa với trong giấc mơ trước đó, lòng tôi chua xót, tôi lặng lẽ gật đầu.
Anh không để tôi đợi lâu, khi tôi mơ mơ màng màng cố gắng tỉnh táo, tôi nghe thấy gọi tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, đứng dưới tường, mỉm giơ tay về phía tôi.
Đây là cảnh tượng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Tôi ngồi trên tường, đứng dưới.
Nhưng lần này không phải là tôi và Giang Từ của tuổi 18. Mà là chúng tôi của hơn 20 năm sau.
“Cố Kim Thời, xuống đi sẽ đỡ em.” Anh tôi với ánh mắt dịu dàng.
Tôi mỉm , nhảy xuống.
Lần này, đã đỡ tôi vững vàng, bên tai tôi thổ lộ: “Cố Kim Thời, thích em, từ giây phút em nhảy xuống 20 năm trước đã thích em rồi.”
Tôi rạng rỡ, ôm chặt lấy cổ .
“Sao không với em từ trước?”
Anh mỉm không trả lời, ôm tôi ngồi dưới gốc cây đa lớn, rồi mới bắt đầu thổ lộ.
“Vì sợ em từ chối, sẽ chạy đi mất.”
“Đến sân đấu quyền cũng không phải cờ, mà cố chờ em ở đó.”
“Sân đua xe cũng không phải cờ... mỗi lần chúng ta gặp nhau đều không phải cờ, mà là muốn gặp em.”
Anh từ từ , rằng từ lần gặp đầu tiên cho đến khi kết hôn, đã có ý định từ lâu…
Vì , sự chu đáo và dịu dàng của không phải vì giáo dưỡng, mà vì thích tôi…
“Sau khi kết hôn, sợ em hoảng sợ, muốn từ từ...” Nói đến đây, im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Một vụ tai nạn bất ngờ dường như đã thay đổi nhiều thứ, lại như không có gì thay đổi.
Ánh mắt tôi rơi xuống sau lưng , tôi chua xót hỏi: “Có đau không?”
Khi tai nạn xảy ra, muốn lao tới che chắn cho tôi, nên lưng mới có vết sẹo khủng khiếp như .
Anh hiểu tôi đang hỏi gì, nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại lại hỏi: “Kim Thời, chúng ta sẽ ngủ một thời gian, có sợ không?”
“Không sợ.” Tôi mỉm hôn lên môi .
“Có ở tương lai, em sao có thể sợ.”
20 phút thật ngắn, không đủ để chúng tôi từ từ già đi, đủ rồi, chúng tôi vẫn còn tương lai.
Tôi định nghe Giang Từ kể thêm những điều tôi chưa biết, lại thấy có một người lén lút trốn sau cây đa.
Đoán ra là ai, tôi bật gọi: “Ra đây đi, thấy con rồi.”
“Con không thấy gì cả, không nghe thấy gì.” Giang Ý từ sau thân cây bước ra, giơ tay lên ngại ngùng .
Tôi và , tiến lên ôm chặt lấy thằng bé.
Thằng bé đứng cứng đờ, sau đó ôm tôi lại, thì thầm gọi: “Mẹ.”
“Ừ.” Tôi đáp.
Rồi cho nó một cái tát vào sau gáy.
“Sau khi chúng ta đi không phép loạn! Nếu mẹ tỉnh dậy thấy con sống như , mẹ sẽ đánh con!”
Thằng bé kêu lên một tiếng, sờ vào gáy, nghiêng đầu : “Biết rồi.”
“Bố mẹ cứ yên tâm ngủ đi, con sẽ đón hai người về nhà.” Thằng bé .
“Ừ, cùng về nhà.” Tôi vỗ đầu thằng bé.
Mặc dù tôi biết Giang Từ sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, là mẹ tôi vẫn không yên tâm, không nhịn dặn dò.
“Sau này tìm phải tìm người như mẹ con, không cần phải có nhiều bè, có vài người thân là đủ…”
“Không đến sân đấu quyền nữa, muốn chơi đua xe thì chơi, phải ý an toàn, t.h.u.ố.c lá và rượu thì phải điều độ…”
“Công ty của chúng ta mặc dù đã để lại cho con, nếu con không muốn quản thì không cần, những gì con thích...”
Có rất nhiều điều muốn , thời gian không đủ.
Nhìn con trai ngốc đã đỏ mắt vẫn cứng đầu chà xát mắt không ngừng, lòng tôi mềm nhũn, câu cuối cùng.
“...Bố mẹ con.”
“Ừ, con biết.” Thằng bé lau nước mắt .
Tôi rồi lại khóc. Thật tốt, thằng nhóc ngốc đã lớn.
Hẹn gặp lại trong tương lai.
-HẾT-
Bạn thấy sao?