05
Giang Từ hành rất nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian tôi đi tắm, ấy đã trải sẵn chăn gối dưới đất, thậm chí còn tắm xong rồi.
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, trước mắt là hình ảnh ấy chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đang lau khô mái tóc.
Mười sáu năm sau, cơ thể ấy lại càng săn chắc hơn, vẫn là bờ vai rộng, eo thon, cơ bụng rõ nét và xương quai xanh quyến rũ…
Nhưng trên lưng lại xuất hiện những vết sẹo lớn…Như là dấu vết bị bỏng…
"Sao lại có vết thương này…" Tôi nhíu mày, không kìm mà tiến đến gần, nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo không bao giờ mờ đi ấy.
Cơ thể khẽ run lên không thể kiểm soát khi ngón tay tôi chạm vào.
Chưa kịp ngạc nhiên thì đột ngột xoay người, nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng rực, ánh mắt say mê.
"Giang Từ, kiềm chế một chút đi, hôm nay em không muốn…" Nhìn vào đôi mắt như muốn tiến thêm một bước của , tôi chợt hơi hoảng, lùi lại một bước giả vờ bình tĩnh .
Anh tôi chằm chằm vài giây, trong mắt dường như có những cảm không thể kiềm chế, sắp sửa bộc phát.
Là gì …
"Ưm… Giang Từ…" Không kịp nghĩ, đã giữ lấy đầu tôi rồi cúi xuống.
Thô bạo, vội vã, dữ dội như thể muốn nuốt chửng lấy tôi, muốn tôi hoà vào từng tế bào của .
Ngày trước, Giang Từ luôn là người lạnh lùng, xa cách, kiềm chế, hoàn toàn chủ bản thân, không bao giờ để mình lún sâu vào bất kỳ điều gì.
Anh ấy luôn mang lại cảm giác xa vời. Ngay cả trong chuyện chăn gối, cũng là như .
Thế mà bây giờ, tôi có thể cảm nhận ham muốn hoàn toàn mất kiểm soát của .
Bị bao phủ trong hơi thở của , tôi đắm chìm trong cảm giác ấy, để mặc chiếm đoạt.
Không biết từ lúc nào, đã trở lại vẻ dịu dàng như ngày nào.
Lưu luyến như không nỡ rời khỏi môi tôi.
"Giang Từ, thế này, giống như rất thích em ." Tôi khẽ .
Ảo giác buồn này tôi không nhịn mà bật .
Anh ấy, Giang Từ, sao có thể thích một người chứ…
Thế , khi đối diện với ánh mắt tràn đầy nóng bỏng của , tôi sững sờ.
"Không phải thích.”
"Cố Kim Thời, em," .
---
06
Giang Từ vừa mới tỏ với tôi. Sau khi chúng tôi kết hôn 18 năm.
Kết quả là suốt cả đêm ấy dày vò tôi không ngừng.
Sáng hôm sau, khi tôi chống lưng bước xuống cầu thang, Giang Ý và Giang Từ đang ngồi ở bàn ăn. Bầu không khí có phần kỳ lạ. Giang Ý sáng sớm đã mặt mày khó chịu, vẻ bực tức hiện rõ trên mặt. Giang Từ vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, chẳng thèm con trai, thong thả bày biện bữa sáng trên bàn.
Thấy tôi xuống thì ánh mắt Giang Từ trở nên dịu dàng, đặt phần bữa sáng đã trang trí đẹp mắt trước mặt tôi. Tôi nhướng mày, liếc hai phần bữa sáng đơn giản còn lại trên bàn. Rõ ràng, phần của tôi khác biệt hoàn toàn.
"Anh à?" Tôi quay sang hỏi Giang Từ.
Giang Từ nhẹ gật đầu: "Lần đầu đấy, em thử xem."
"Tốt nhất đừng ăn bữa sáng đó, cẩn thận ngộ độc đấy." Giang Ý chằm chằm vào bữa sáng của tôi, giọng điệu căng thẳng như vừa ăn phải thuốc nổ.
Giang Từ liếc mắt cậu, ngay lập tức cậu im bặt, cắm mặt vào dĩa đồ ăn còn cầm đĩa mà đ.â.m mạnh miếng thịt.
Tôi mỉm , đặt một miếng bít tết lên đĩa của Giang Ý: "Ba con lần đầu vào bếp, con giúp mẹ thử độc xem nào."
Cậu ngớ người, giọng không mấy hài lòng: "Thật là khó phục vụ." Nhưng rồi cũng hí hửng gắp miếng thịt, vừa Giang Từ vừa cắn một miếng to tỏ vẻ khiêu khích.
Giang Từ cậu đầy u ám, rồi quay lại tôi như đang oán trách, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Anh phần này riêng cho em mà."
Nghe ấy than thở cứng nhắc, tôi thấy hơi áy náy, dưới bàn khẽ siết tay . Giang Từ nheo mắt, im lặng đứng dậy đi vào bếp.
Có vẻ vì giành bữa sáng đặc biệt từ tay bố, tâm trạng của Giang Ý khá tốt, cậu vui vẻ ngồi lên xe tôi đưa đi học, suốt đường còn nghêu ngao hát.
Chỉ có tâm trạng của Giang Từ là không tốt lắm, mắt cứ dán vào gáy Giang Ý mà phóng dao.
Vài phút sau, Giang Từ gửi tôi bảng điểm gần đây của Giang Ý. Nhìn qua điểm số, tôi khó mà không nghi ngờ ấy cố ý.
Xét về mức độ trẻ con thì hai cha con họ quả thực chẳng khác gì nhau.
"Toán 50, Lý 33…"
Tôi đọc từng điểm số, nụ trên mặt Giang Ý dần đông cứng. Nhìn cậu, tôi nhướng mày , trêu ghẹo: "Xem ra con cũng chẳng khác gì bố con ngày trước."
"Cái gì?" Giang Ý qua Giang Từ, biểu cảm thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn là vẻ ngơ ngác.
"À, bọn họ chưa kể với con à? Bố con hồi xưa học kém lắm…" Tôi tiếp.
"Không chỉ học kém, mà còn là trùm trường."
"Học kém? Trùm trường?"
Mắt Giang Ý hóng hớt, lại Giang Từ của hiện tại ôn hòa, nho nhã, cố gắng hình dung hai từ đó với bố rõ ràng là không nổi, cậu nhíu mày bối rối.
Giang Từ khẽ ho một tiếng, định chuyển chủ đề, đã quá muộn rồi.
Ký ức của tôi bị gợi lại, không ngừng kể tiếp. Nào là chuyện ấy từng đánh nhau ngoài trường vì một con mèo, từng bỏ tiết học tối để đuổi theo một con ch.ó hoang tới ngoại ô, một mình dẹp luôn cả hang ổ, tự mình nhập viện cả tháng trời…
Giang Ý nghe say sưa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Giang Từ.
Giang Từ ngồi nghe quá khứ của mình mà mặt không chút biểu cảm. Nếu không phải khóe miệng ấy hơi nhếch lên, tôi đã nghĩ rằng ấy chẳng nghe gì cả.
Kể đến cuối, Giang Ý Giang Từ đầy ngờ vực, buột miệng hỏi một câu choáng: "Mẹ năm đó sao mà lại để ý tới một tên quậy như bố ?"
Giang Từ cũng không chấp nhặt câu thiếu lễ độ của cậu, khẽ một cái không để lộ vẻ gì.
Tôi ngại ngùng chạm nhẹ mũi.
Này nhóc, ngày xưa mẹ con cũng không phải là người hiền lành đâu?
Có lẽ là thời gian đã khiến Giang Ý tôi qua lớp kính lọc. Trong lòng cậu, tôi là người mẹ dịu dàng, thanh tao.
Nhưng thực tế… cậu sẽ sớm phát hiện ra mẹ cậu không chỉ không dịu dàng, mà còn rất giỏi đánh .
Bạn thấy sao?