Xuyên Không Đến 16 [...] – Chương 3

04

Nửa tiếng sau, Giang Từ trở về.

Vốn dĩ là một người luôn điềm tĩnh và tự chủ, thế mà mười sáu năm sau ấy lại trở nên lóng ngóng.

Anh gần như loạng choạng bước vào nhà, thấy tôi liền sững người, đôi mắt đỏ lên, khẽ .

Giang Từ trước giờ không bao giờ bộc lộ cảm , cũng sẽ không cho phép mình thất thố như …Nên khi thấy trong bộ dạng này, lòng tôi bỗng nghẹn lại.

"Giang Từ…"

Tôi vừa mở miệng, thì đã chằm chằm vào tôi, sải bước tiến tới ôm chặt lấy tôi.

Cơ thể ấm áp của ấy khẽ run lên.

"Cố Kim Thời, em đã trở về rồi…" Anh ấy thì thầm, giọng khàn đặc bên tai tôi.

Tim tôi như bị siết lại, tôi từ từ đưa tay ôm lại , không gì.

Vì tôi không hiểu. Tôi và Giang Từ là hôn nhân sắp đặt, không có cơ sở cảm nào, mối quan hệ của chúng tôi trước giờ vẫn luôn khách sáo, tôn trọng nhau.

Sự xuất hiện của Giang Ý hoàn toàn là một tai nạn…Cho đến khi tôi xuyên đến đây, cảm giữa tôi và Giang Từ vẫn nhạt nhẽo như nước.

Nên tôi không tin là trong mười sáu năm kể từ khi tôi mất, Giang Từ lại tôi…

Đang m.ô.n.g lung với hành của , giọng bực bội của Giang Ý bỗng vang lên đúng lúc.

"Đủ rồi đấy, bày trò cảm gì chứ.”

"Tìm một người giống mẹ tôi về thế thân, Giang Từ, ông muốn kiếm mẹ kế cho tôi thì cũng không cần ghê tởm đến mức này." Thằng bé giễu cợt .

"Tôi sẽ không bao giờ…"

"Câm miệng." Giang Từ buông tôi ra, ánh mắt sắc lạnh quét qua Giang Ý, nghiêm túc ."Cô ấy là mẹ con, mẹ ruột của con."

Giang Ý khựng lại, tôi với ánh mắt phức tạp, há miệng không thốt nổi nửa lời.

"Con chỉ cần biết ấy là mẹ ruột của con. Nếu con còn không tôn trọng ấy, thì đi ra khỏi nhà." Giang Từ lạnh lùng thằng bé .Không khí vì lời của lập tức hạ thấp mấy độ.

Giang Ý bị uy h.i.ế.p đến đứng yên, ngẩng cổ đối diện với ánh mắt của Giang Từ, trong mắt tràn đầy tức giận, không cam lòng và tổn thương…

Nhìn thằng bé như , lòng tôi cũng đau. Cơn giận trước đó bỗng trỗi dậy, tôi giẫm mạnh lên chân Giang Từ một cái: "Giang Từ, dạy con kiểu gì ?”

"Anh không biết dạy con, sau này để tôi dạy!"

Giang Từ bị giẫm mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt, ngược lại còn dịu dàng hơn, nhẹ nhàng xin lỗi, rồi nắm lấy tay tôi : "Ừ, sau này em dạy."

Đối diện với sự thay đổi khó hiểu của Giang Từ hôm nay, tôi có chút không chống đỡ nổi.

Đặc biệt là khi thấy rõ khuôn mặt ấy, dẫu qua mười sáu năm vẫn không thay đổi nhiều, lại càng có sức hút của một người đàn ông trưởng thành.

Tôi hoàn hồn lại thì thấy Giang Ý với vẻ tức tối và hậm hực đang định ra khỏi nhà.

"Đứng lại, muộn rồi còn định đi đâu?" Tôi nghiêng đầu, nheo mắt .

Thằng bé đứng yên, nắm chặt tay, không gì.

Tôi khẽ thở dài.

Thằng con ngốc bị lời của bố nó tổn thương rồi.

"Về phòng đi. Mai mẹ sẽ đưa con đi học, tiện cho con biết cách mẹ thắng cuộc đua là thế nào." Tôi nhẹ nhàng không thể thương lượng.

"Ai thèm đưa đi học chứ” Thằng bé đứng im một lúc, đáp lại bằng giọng trầm thấp, rồi quay người bước lên lầu.

Nghe tiếng đóng cửa mạnh mẽ, tôi mỉm hài lòng.Thằng nhóc ngốc này cũng nghe lời lắm.

Con đã xử lý xong rồi, giờ đến lúc tính sổ với Giang Từ.

Tôi và Giang Từ dù là hôn nhân không , từ khi có Giang Ý, tôi và giao ước với nhau, đã sinh ra đứa bé này thì ấy phải tròn trách nhiệm của một người cha.

Những gì những đứa trẻ khác có từ cha, ấy cũng phải dành cho con mình.Lúc đó ấy đã gật đầu đồng ý.

Nhưng giờ thì xem…

"Giang Từ, đã thất hứa rồi…" Đứng trước cửa phòng ngủ cũ của chúng tôi, tôi dừng lại .

Anh quay lại tôi, ánh mắt chất chứa những cảm tôi không hiểu: "Xin lỗi em…"

Đây là lần thứ hai xin lỗi, không giống Giang Từ chút nào.

nhận lỗi thành khẩn, tôi vẫn còn chút oán hận.

"Tối nay tôi không muốn ngủ chung với , ngủ phòng sách đi."

Giang Từ đứng yên, một lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng như cầu khẩn: "Cho ngủ dưới sàn không?"

?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...