Xuyên Không Chiếm Lấy [...] – Chương 7

17

Trước đó, Trương Mật Mật không muốn đương, đã nhờ tôi giúp đỡ trả lại núi quà của những kẻ theo đuổi.

Lúc kiểm kê, tôi phát hiện trong đó có một phần quà ghi rõ ràng tên của Ngô Triều Xuyên.

Sau khi hắn ta quen Bách Lý Hữu Nghi, tôi mới nghe vài lời từ cùng phòng của hắn ta.

Bọn họ , mục tiêu đầu tiên của Ngô Triều Xuyên vốn dĩ là Kiều Vũ Dao, chỉ là gia thế của ấy giàu có vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi.

Ngoại trừ ký túc xá, Kiều Vũ Dao đi đến đâu cũng có người âm thầm bảo vệ, Ngô Triều Xuyên căn bản không tiếp cận .

Mục tiêu thứ hai của hắn ta, đương nhiên là Trương Mật Mật.

Nhưng trái tim Trương Mật Mật lại chỉ chứa đựng sơn hào hải vị, không nhận ra sự ve vãn của hắn ta.

Mà Bách Lý Hữu Nghi mặc dù thoạt rực rỡ chói lọi, là đại mỹ nhân khiến người khác không dám đến gần, thực chất là nàng ngây thơ và si nhất ký túc xá của chúng tôi.

Rõ ràng là những đường cơ bắp khỏe mạnh, xinh đẹp, mà chỉ vì bị Ngô Triều Xuyên chê là không đẹp mắt, nàng liền ngừng tập luyện.

Lại bởi vì Ngô Triều Xuyên cảm thấy trang phục nàng mặc khi huấn luyện viên ở phòng tập thể hình quá hở hang, nàng cũng ngoan ngoãn nghỉ việc.

Nhưng sau đó, ở hội thao quận, khi nàng chỉ vì kém 0,5 giây mà vụt mất huy chương đồng nội dung chạy 5000 mét, danh hiệu huấn luyện viên thích nhất thành phố cũng đổi chủ, tôi đã thấy nàng trốn ở ban công khóc thầm.

Giờ đây Ngô Triều Xuyên vẫn không ngừng chỉ trích Bách Lý Hữu Nghi, có lẽ là vì tức giận nên giọng hắn ta ngày càng lớn hơn.

“Bảo em gọi hai đứa con song sinh trong ký túc xá ra ngoài chơi, em cũng không chịu. Vương tổng đã rồi, chỉ cần hai đứa nó đến uống vài ly rượu, ông ta sẽ cho vào công ty, sao em không biết nghĩ cho ?”

Cái gì, hắn ta lại dám cả gan tính kế với cùng phòng D và E!

18

“Bách Lý tiểu thư? Sao lại đến diễn võ trường?”

Giọng khó chịu của người đàn ông kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.

“Thống lĩnh ca ca, muội... cha muốn muội luyện tập cho tốt, đợi sang năm cùng ông ấy đến biên quan đánh giặc với nước Mông.”

“Nàng chỉ biết nghe lời cha mình thôi sao?”

“Nhưng mà... biên quan vất vả, muội cũng muốn đóng góp một phần sức lực của mình.”

Giọng của Bách Lý Hữu Nghi nhỏ dần khi thấy sắc mặt u ám của hắn ta.

“Ta đã với nàng rồi, Ngô Triều Xuyên ta chỉ muốn một người vợ hiền thục, đoan trang, cả đời này chỉ mình ta, ta sẽ không một nữ nhân có cơ bắp cuồn cuộn hơn cả nam nhân, đầu óc chỉ toàn là đánh đánh gi/3t gi/3t!”

Ngô Triều Xuyên! Nam chính quả nhiên là hắn ta!

Nói năng thật là đường hoàng!

Cả đời chỉ mình ta, ra những lời này mà không sợ bị cắt lưỡi sao!

Tôi tức giận đến mức siết chặt cây thương dài trên giá vũ khí bên cạnh.

Trước kia, Ngô Triều Xuyên đã từng đối xử tốt với Bách Lý Hữu Nghi như , nàng cũng vì thích hắn ta mà nhẫn nhịn. Nhưng may là nàng còn phân biệt phải trái, sau khi thấu tâm địa xấu xa của Ngô Triều Xuyên đối với những người cùng phòng khác thì đã đề nghị chia tay.

Khoảng thời gian đau khổ sau khi chia tay, tôi đều ở bên cạnh nàng.

Tôi cổ vũ nàng bắt đầu lại, giúp nàng xây dựng sự tự tin, khen ngợi thành tích và vinh quang của nàng.

Vậy thì, trong thế giới tiểu thuyết này, tôi vẫn sẽ như .

19

Lấy trong tay áo ra một chiếc khăn che mặt thường dùng khi chữa bệnh dịch hạch để che mặt, tôi cầm cây thương dài trên tay xông ra ngoài, nhắm thẳng vào mặt Ngô Triều Xuyên.

“Kẻ nào?”

Phản ứng của hắn ta cũng rất nhanh, lập tức rút kiếm ra nghênh chiến với tôi.

Nhưng lúc này hắn ta vẫn là người thường, tôi đoán hắn ta không dám để lộ việc mình có linh lực trước mặt Bách Lý Hữu Nghi - con của Đại tướng quân.

Chỉ trong nháy mắt, Ngô Triều Xuyên đã bị tôi khống chế.

Thanh kiếm thống lĩnh thị vệ do Hoàng thượng ban tặng lúc này đang kề sát cổ họng hắn ta.

Bách Lý Hữu Nghi không phải là người trong hoàng tộc, cũng không thể dùng linh lực để tu luyện, nàng lại dám rút đao ra bảo vệ Ngô Triều Xuyên.

“Ngươi là ai! Sao ngươi lại có linh lực? Ta là con của Bách Lý tướng quân, nếu ngươi muốn bắt co/c con tin, hãy thả Ngô thống lĩnh ra, bắt ta đi!”

Ch/3t tiệt.

Tôi suýt chút nữa bóp nát chuôi kiếm trong tay.

Bách Lý Hữu Nghi trong tiểu thuyết sao lại còn si hơn cả ngoài đời thực!

Kẻ si mau biến đi!

Hắc hổ trảo của ta! Địa sát thủ của ta!

Bàng hoa phù liễu của ta! Thạch thiên kinh của ta!

Thiên sơn chiết mai thủ của ta! Hoa sơn phách thạch quyền của ta!

Gi/3t, gi/3t, gi/3t!

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận muốn đánh Bách Lý Hữu Nghi một trận, hạ giọng với nàng: “Con của Bách Lý tướng quân sao? Trùng hợp quá, tôi chính là người mà cha cưng sợ nhất ở biên quan.”

“Ngươi là người của nước Mông? Ai phái ngươi đến đây!”

“Thông minh đấy, hay là cưng não thêm chút nữa đi, nếu tôi đã có thể đột  nhập vào hoàng cung, thì cha cưng, à không, phải là cả vùng biên quan, còn an toàn nữa sao?”

Sắc mặt Bách Lý Hữu Nghi thay đổi, cũng không còn quan tâm đến Ngô Triều Xuyên nữa.

Thấy tôi không có ý ngăn cản, nàng lập tức xoay người rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...