Xuyên Không Chiếm Lấy [...] – Chương 10

Không biết vì sao, từ sau ngày hôm đó tôi dùng thương, Bách Lý cũng đổi thanh đao Loan loan cánh* của mình thành một cây thương dài màu bạc.

(*"Loan loan cánh" (鸞鸞 cánh) là một từ ghép Hán Việt thường dùng để miêu tả vẻ đẹp thanh tú, nhẹ nhàng và uyển chuyển như chim Loan. Trong ngữ cảnh này, "Loan loan cánh" là một phần tên gọi của thanh đao mà Bách Lý Hữu Nghi sử dụng. Có thể hiểu, thanh đao này có tạo hình thanh mảnh, đẹp mắt, mang nét đặc trưng của chim Loan.)

Cô nàng lặng lẽ lau mũi thương, không thèm Ngô Triều Xuyên, chỉ thản nhiên : “Thiếu tướng quân gì chứ, hiện tại ta là An Viễn hộ quốc Thiếu tướng quân. Hơn nữa, một kẻ hai mặt, bội bạc, vô vô nghĩa như ngươi, e rằng đến biên quan chưa ba ngày đã vội vàng bỏ chạy vì không chịu nổi gió sương; hoặc là vì tham lam phú quý, chỉ cần nước Mông cho chút vàng bạc châu báu là ngươi sẽ dễ dàng bán nước cầu vinh.”

Trương Mật Mật đang vui vẻ ăn dưa hấu, tiếng "rốp rốp" bỗng nhiên thu hút sự ý của Ngô Triều Xuyên - kẻ đã rơi vào đường cùng.

Hắn ta quỳ gối bò đến: “Mật phi nương nương, ta biết nàng...”

“Đừng có nhận vơ, ta không quen biết ngươi.”

Sợ Ngô Triều Xuyên trước mặt Hoàng thượng lỡ miệng ra chuyện nàng không muốn vào cung, Trương Mật Mật vội vàng nhét chiếc đùi gà trên đĩa vào miệng hắn ta.

26

“Ưm ưm ưm!”

Ngô Triều Xuyên lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng nhổ chiếc đùi gà ra.

Tôi đang xem kịch hay, bỗng nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Quay đầu lại , Hoàng đế lại một mình một chén tự rót tự uống.

Tôi thấy ngứa ngáy trong lòng, thiết lập của Kiều Vũ Dao chưa đủ tuổi uống rượu, trên bàn chúng tôi chỉ có trà.

Nuốt nước bọt mấy cái, tôi quyết định nhờ Mật phi đưa bình rượu trên bàn cho tôi.

“Bé cưng, lấy giúp tôi bình rượu.”

Lời vừa dứt, công chúa, sủng phi, Thiếu tướng quân, Quốc sư đồng loạt đứng dậy, sau khi nhau chằm chằm một lượt, bọn họ trút giận lên người tôi.

“Ngươi gọi ai cũng là bé cưng à?”

Cứu mạng! Tôi đã quen gọi như rồi, mà trong cuốn tiểu thuyết này, bọn họ không quen biết nhau, đều cho rằng cách gọi "bé cưng" là độc nhất vô nhị.

Hoàng đế trừng lớn mắt, xem ra là đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi.

Hai chân tôi run rẩy, định bụng chuồn lẹ.

Một giọng máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên, cứu tôi thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

[Theo tính toán của hệ thống, trong tiểu thuyết 《Ta Ở Trong Hoàng Cung Cưa Cẩm Mỹ Nữ》, giá trị thích của các nhân vật nữ đối với ký chủ đều là giá trị âm. Do cuốn sách này tạo ra dựa trên suy nghĩ của ký chủ, căn cứ theo điều 172, chương 3, quyển 3 của Cục Quản Lý Xuyên Sách, lập tức tiêu hủy thế giới này và ký chủ!]

27

Hành của tất cả mọi người đều dừng lại, cảnh tượng trước mắt từ từ mờ đi, trong nháy mắt biến thành đen trắng, rồi bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng ồn ào đánh thức tôi.

Mở mắt ra, tôi đang nằm trên giường trong ký túc xá.

Vươn bàn tay cứng đờ ra, khó khăn lắm mới lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối, liếc mắt -

“Tớ đi đây, muộn học rồi, mau dậy đi!”

28

“Bé cưng? Dậy rồi nè.”

Tôi gọi Kiều Vũ Dao - người nằm gần tôi nhất - dậy trước.

Cô ấy còn chưa mở mắt ra hẳn, đã nghe lời nắm lấy tay tôi ngồi dậy.

Tôi vừa định buông tay ra đi gọi Trương Mật Mật, thì Kiều Vũ Dao đã rầm rì ôm lấy eo tôi.

“Phù Linh, tối qua tớ mơ thấy cậu.”

“Mơ thấy tớ á?”

“Ừ, còn mơ thấy Mật Mật, Hữu Nghi, ừm... Nhật Nghênh và Nhật Vãng cũng ở trong mơ nữa.”

Cô ấy dụi dụi mắt tiếp: “Đúng rồi, trong mơ còn có một người nữa, mà tớ không tài nào nhớ nổi.”

29

Ngoại trừ Kiều Vũ Dao ra, bốn người còn lại đều mơ thấy giấc mơ giống hệt.

Tuy nhiên, không ai nhớ rõ chi tiết cụ thể, các ấy cũng chỉ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Vậy Ngô Triều Xuyên có mơ thấy giấc mơ tương tự không?

Tan học, sáu người chúng tôi cùng nhau đến nhà ăn, trên đường đi tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, tôi thấy mấy người cùng phòng của Ngô Triều Xuyên.

Tôi giả vờ như vô đến gần hỏi: “Này, Ngô Triều Xuyên đâu rồi, sao không đi cùng các cậu?”

Bọn họ lại tỏ vẻ khó hiểu.

“Ngô Triều Xuyên? Ai ? Không quen.”

“Hỏi cậu đấy, cậu có quen không?”

“Tớ cũng không quen, nữ sinh này, có phải cậu nhớ nhầm tên rồi không? Khoa chúng ta có một người tên là Triệu Gia Xuyên, hay là cậu tìm cậu ấy?”

30

Tôi chạy như bay vào thư viện, tìm thấy thông tin sinh viên nhập học năm ngoái trong phòng tài liệu, không hề có tên Ngô Triều Xuyên.

Không phải trường mình sao?

Tôi dựa vào trí nhớ, tìm kiếm ảnh chụp chung của học sinh tốt nghiệp cấp 3 của Ngô Triều Xuyên.

Không có.

Lại mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm kiếm những người tên là Ngô Triều Xuyên ở quê hắn ta, kết quả vẫn là không có ai.

Toàn thân tôi lạnh toát, tắt màn hình điện thoại.

Câu cuối cùng của hệ thống xuyên sách lại vang lên bên tai.

[... lập tức tiêu hủy thế giới này và ký chủ!]

Hóa ra, bởi vì trong tiểu thuyết tạo ra dựa trên suy nghĩ của bản thân, tôi không hoàn thành cốt truyện một cách suôn sẻ, nên Ngô Triều Xuyên ngoài đời thực cũng bị xóa bỏ.

Ngay cả dấu vết tồn tại của hắn ta, cũng không thể tìm thấy dù chỉ là một chút.

Gặp phải hệ thống xuyên sách có quyền hạn lớn như , thậm chí có thể thao túng cả hiện thực, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

31

Bên ngoài trời nắng chang chang, mà tôi lại toát mồ hôi lạnh.

Lúc tôi thất thiểu bước xuống lầu ký túc xá thì bị Kiều Vũ Dao ôm chầm lấy.

“Phù Linh, chiều nay cậu đi đâu ? Hữu Nghi giành quán quân chạy 5000 mét ở giải thể thao sinh viên toàn tỉnh, tiền thưởng của trường vừa phát xuống, là tối nay muốn mời chúng ta đi ăn mừng đấy? Này, sao mặt cậu trắng bệch thế kia? Có chuyện gì ? Hay là chúng ta hẹn hôm khác đi?”

5000 mét? Quán quân?

Tôi không kịp trả lời hàng loạt câu hỏi của Kiều Vũ Dao, một suy đoán mơ hồ trong lòng khiến tôi ba bước thành hai bước chạy như bay về ký túc xá.

Trong ký túc xá, Bách Lý Hữu Nghi đang chuẩn bị thay quần áo để ra ngoài, Nguyệt Nhật Nghênh muốn nàng mặc váy hai dây đính sequin màu tím, còn Nguyệt Nhật Vãng lại đề cử bộ đồ crop-top phối với quần túi hộp rách gối của mình.

Cô nàng không thể quyết định , bèn quay sang cầu cứu Trương Mật Mật.

Trương Mật Mật liền lấy đại một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân trong tủ quần áo của mình ném cho nàng, đáng tiếc là nhắm không chuẩn, chiếc váy bay đến tay tôi.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, túm lấy Bách Lý Hữu Nghi hỏi: “Cậu vẫn luôn kiên trì tập luyện sao?”

Cô nàng có chút ngạc nhiên: “Chưa từng ngừng tập luyện ngày nào mà, chẳng phải cậu còn thường xuyên đi đến sân vận với tớ sao? Hahahaha, nếu không thì lần thi đấu này thật sự rất khó đấy! Đúng rồi, danh hiệu huấn luyện viên thể hình thích nhất thành phố lần này vẫn là của tớ nhé!”

32

Vẻ mặt tự tin rạng rỡ của nàng khiến hơi lạnh trên người tôi tiêu tan trong phút chốc, hốc mắt lại càng ngày càng nóng.

Nhìn thấy nàng nghe theo lời khuyên của Trương Mật Mật, mạnh dạn thử phong cách thanh lịch mà bản thân chưa từng thử qua, rốt cuộc tôi không kìm nữa, nước mắt tuôn rơi.

Thấy tôi khóc, bọn họ hoảng hốt, ném hết quần áo, giày dép trong tay xuống, xúm lại ôm lấy tôi.

“Bé cưng sao ?”

“Bé cưng...”

“Tớ sai rồi bé cưng, cậu đừng khóc...”

Lúc tôi gọi "bé cưng", bị bọn họ chất vấn xem rốt cuộc là đang gọi ai, cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ, năm người cùng đồng thanh gọi tôi là "bé cưng", ngược lại có chút buồn .

Tôi không nhịn nữa, bật thành tiếng trong vòng tay của bọn họ.

Có lẽ, là chuyện tốt.

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...