Xưởng Áo Lông Ở [...] – Chương 5

Ngưu Cường tìm đến ngân hàng vay vốn vì có nợ xấu nên bị từ chối.

Cuối cùng hắn đành cắn răng vay nóng năm mươi ngàn với mức lãi cắt cổ.

Có tiền trong tay, hắn lập tức nhà xưởng mới, mua sắm thiết bị hiện đại.

Chẳng bao lâu sau, xưởng đi vào hoạt , áo lông vũ sản xuất hàng loạt, xếp ngay ngắn trong kho.

Nhưng thực tế lại giáng cho Ngưu Cường một cú tát đau điếng – hoàn toàn không có đơn hàng nào cả.

Những khách quen từng đặt hàng ở làng, từ lúc biết bố tôi rời đi thì không ai quay lại nữa.

Tệ hơn nữa, lãi từ khoản vay nóng mỗi ngày một tăng như quả cầu tuyết.

“Ngưu Cường ăn kiểu gì mà chưa bán cái nào ? Bộ đang lừa tụi tôi à?”

Một số người dân đã góp vốn vào xưởng bắt đầu lo lắng sốt ruột.

“Đừng nôn nóng! Xưởng mới mở ra ai mà chẳng gặp khó khăn lúc đầu, chỉ cần vượt qua giai đoạn này là tôi sẽ giúp bà con kiếm tiền!”

Ngưu Cường ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng như lửa đốt.

Một người dân không kiềm lên:

“Còn đợi nữa hả? Mở lâu thế rồi mà chẳng bán cái nào! Tiền tụi tôi không phải lá rụng ngoài đường đâu!”

“Còn cả đống lông vịt nhà tôi nữa, chẳng phải đã vỗ ngực cam đoan sẽ thu hết đó sao, giờ lại không thấy nhắc gì hết?”

Bất ngờ, mấy chiếc xe van dừng lại trước cổng xưởng, từ trên xe bước xuống mấy gã đàn ông xăm trổ to lớn.

“Mày là Ngưu Cường phải không?”

Dân làng chưa từng thấy cảnh tượng nào như , luống cuống chỉ tay về phía Ngưu Cường.

Ngưu Cường gượng, rón rén bước lên:

“Các … có chuyện gì ?”

Một tên xăm trổ lên tiếng:

“Ông chủ Ngưu à, vay tiền của Thôi, giờ qua một tháng rồi, cả vốn lẫn lãi là hai trăm nghìn tệ, trả tiền đi.”

Ngưu Cường trợn mắt kinh hoàng, mồ hôi vã ra trán, mặt cắt không còn giọt máu:

“Cả vốn lẫn lãi đáng lẽ chỉ có bảy mươi nghìn thôi mà, sao lại lên đến hai trăm nghìn ? Các người lừa đảo à?”

Một tên khác khẩy, vỗ vỗ vào mặt hắn:

“Trắng đen rõ ràng, giấy trắng mực đen ghi rõ. Một tháng không trả, thì phải trả đủ hai trăm nghìn, một xu cũng không thiếu.”

“Bọn tao không phải từ thiện. Quy tắc của Thôi, mày rõ quá còn gì. Hôm nay không trả tiền, thì cái xưởng này… cũng không còn là của mày nữa đâu.”

Nói rồi, gã vung tay ra hiệu cho đàn em vào kho dọn hàng.

Ngưu Cường định ngăn lại thì bị đá một cú lăn ra đất, nằm bất , chỉ biết trợn mắt đám người kia khuân hết máy móc và áo lông đi mất.

“Chút này chưa đủ đâu. Nếu đến ngày mười lăm tháng sau còn chưa trả tiền, mày cứ chờ mà xem.”

Đám người đó vừa rời đi, dân làng lập tức nháo nhào cả lên.

Thím Lý nhà họ Lý lao đến túm cổ áo Ngưu Cường, vừa lắc vừa gào:

“Chuyện này là sao hả? Tôi đem cả tiền để dành lo hậu sự đi đầu tư cho đấy! Giờ thì máy móc, hàng hóa không còn, tôi sống sao nổi đây? Anh trả tiền cho tôi!”

Thím Lý vừa khóc vừa chảy nước mũi, mặt mày lem luốc, dân làng cũng xúm lại vây quanh, đồng loạt chất vấn.

“Ngưu Cường, mặt mũi nào mà còn đứng đây? Tôi bỏ hết tiền tích cóp cả năm vào đấy đó!”

“Còn cả tiền tiết kiệm nhà tôi để cho con trai cưới vợ, giờ tính sao?”

Ngưu Cường gượng bò dậy, mặt mũi tối sầm như mây đen kéo đến, cất giọng khàn khàn:

“Mọi người… bình tĩnh, hãy tin tôi, tôi sẽ tìm cách giải quyết…”

7

Rời khỏi làng Song Áp, tôi và bố tập trung ăn ở xưởng áo lông vũ trong thành phố.

Bố vốn không muốn cắt đứt hoàn toàn với bà con cùng tộc, dẫu sao ông bà nội tôi vẫn chôn cất ở làng, sau này còn phải về tảo mộ.

Nhưng vụ phóng hỏa năm đó khiến bố tôi hoàn toàn thất vọng, trừ khi bất đắc dĩ, ông không còn muốn quay về.

Thế , có những người dù ta không dây vào, họ cũng chẳng để mình yên.

Không rõ Ngưu Cường sao tìm ra địa chỉ nhà máy của chúng tôi, hôm ấy bảo vệ chạy vào với vẻ khó xử.

“Chủ tịch ơi, bên ngoài có người tên Ngưu Cường ta bị lừa tiền, đòi phải trả lại.”

“Nếu không, ta sẽ đăng lên mạng bốc phốt, bôi nhọ uy tín công ty mình.”

Ngưu Cường đứng ngoài cổng, ánh mắt tham lam nhà máy khang trang, so với xưởng cũ ở làng thì hoành tráng hơn nhiều.

Sau lưng hắn là đám người làng Song Áp, mắt sáng rực chằm chằm vào nhà máy của chúng tôi.

Chương 6 tiếp: https://vivutruyen.net/xuong-ao-long-o-que/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...