Họ vốn chỉ nghe thế, rồi hùa nhau tới đòi lợi lộc, chứ có ai thật sự biết chứng cứ gì đâu.
Ánh mắt tôi đảo qua từng người một, họ nhau rồi lúng túng cúi đầu, không ai dám đáp.
Ngưu Cường nhất thời cũng bí lời, quanh đám đông một lượt, thấy Trương đang trốn trong đám người thì mắt sáng rực lên.
“Chú Trương! Ở kia! Mau ra đây!”
Chú Trương đang định chuồn thì bị Ngưu Cường lôi ra đứng trước mặt mọi người, trong lòng thầm chửi thằng nhóc kéo người xuống nước.
Ngưu Cường hùng hổ chỉ vào Trương:
“Tôi có nhân chứng đấy nhé! Hôm đó chính Trương thấy cuốn sổ sách của nhà họ, trên đó ghi rõ ràng một cái áo lông vũ bán giá một ngàn hai trăm tệ!”
“Có bản lĩnh thì lấy sổ ra đối chiếu xem nào!”
Tôi sắc mặt mất tự nhiên của Trương, chợt nhớ đến chuyện ông ta lén lấy sổ hôm trước.
Tôi hừ lạnh:
“Ngốc mới tin chuyện sổ sách mà để cho người ngoài xem. Các người chỉ miệng rồi muốn tôi lôi cả sổ ra đưa tận tay, nằm mơ à?”
Tôi còn chưa kịp tiếp thì bố tôi kéo nhẹ tay áo tôi, ánh mắt đầy bất lực.
“Xin Xin à, mình đều là người làng nước với nhau, đừng lớn chuyện quá.”
“Nhà ai cũng không dễ sống, hay là… hay là mình tăng thêm chút tiền cho họ đi.”
Nhìn vẻ yếu đuối của bố, máu trong người tôi như sôi lên.
Lúc nào cũng thế, hễ có tranh cãi với dân làng là bố lại cúi đầu nhận lỗi, dù đúng hay sai cũng chẳng quan trọng nữa.
“Bố! Sao bố có thể như chứ!” Tôi tức đến phát khóc, giọng cũng nghẹn lại, “Họ đã bắt nạt bố đến nước này, mà bố còn muốn nhún nhường? Mình không gì sai cả, tại sao phải tăng tiền cho họ?”
Bố tôi, trong mắt toàn là mỏi mệt và cam chịu.
Ông mở miệng định gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài, không nên lời.
Tôi hiểu, thật ra trong lòng ông cũng ấm ức, cũng thấy bất công.
Nhưng ông vẫn luôn giữ suy nghĩ “dĩ hòa vi quý”, không muốn mâu thuẫn với dân làng.
Tôi nghẹn ngào:
“Mỗi lần có chuyện là bố lại xin lỗi, lại nhún nhường, cho dù không phải lỗi của mình! Làm chỉ khiến họ càng đà bắt nạt, nghĩ rằng mình dễ ăn hiếp!”
Tôi vừa giận vừa thương khi gương mặt bố đầy những nếp nhăn.
Ngưu Cường khẩy, ra vẻ đắc ý:
“Ồ, còn biết gắp lửa bỏ tay người rồi đấy? Ai bắt nạt các người chứ.”
“Thẩm Tâm, hỏi thử mọi người ở đây xem, ai mà không biết nhà bán áo lông giá trên trời? Chú Trương tận mắt thấy sổ sách, còn định chối nữa à?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kiềm nén cơn giận.
“Ngưu Cường, đừng quá đáng quá!” Tôi nghiến răng, giọng run lên, “Bố tôi là người thế nào, chúng tôi tự biết. Vì dân làng mà ông ấy chấp nhận lỗ vốn để thu lông vịt. Mấy người dựa vào đâu mà vu oan cho ông ấy?”
“Haha, nghe hay chưa kìa? Nói trắng ra vẫn là muốn kiếm tiền từ bọn tôi thôi!” Ngưu Cường bĩu môi khinh bỉ. “Còn bày đặt lỗ vốn thu lông vịt, tôi thấy toàn xạo!”
Tức đến mức nghẹn thở, tôi kéo tay bố, dứt khoát :
“Bố, mình đi! Không thèm đôi co với họ nữa!”
3
Bất ngờ, thím Lý trong đám đông gào lên, chỉ tay vào bố tôi, ánh mắt căm hận:
“Tôi mà, bảo sao ông không cho con trai tôi ở xưởng ông, thì ra là sợ nó biết ông kiếm tiền thất đức chứ gì!”
“Nếu ông cho nó vào , thì nó đã chẳng phải sang Áo Thành , cũng không mắc nợ đầy mình, đến giờ còn chưa cưới nổi vợ!”
“Thẩm Trung Thành, ông trời sẽ trừng ông! Chết cũng chẳng có con trai tiễn đưa, đáng đời ông lắm!”
Thằng con nhà họ Lý vốn là tên lưu manh có tiếng trong làng, trước kia thấy bố tôi chỉ có một đứa con là tôi, liền nảy ra cái ý định đoạn tử tuyệt tôn.
Lợi dụng lúc bố tôi không có nhà, hắn ta dẫn bà mối mang lễ vật đến, định dụ dỗ tôi chuyện đã rồi.
Lúc đó tôi còn nhỏ, không phải kẻ ngốc, lập tức vớ lấy cây chổi quét nhà đuổi cả đám ra ngoài.
Nghe thấy thím Lý mắng bố tôi, ông nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt thoáng chùng xuống, gằn giọng :
“Thím à, chuyện con thím năm đó trái đạo đức thế nào, tôi nhịn lắm mới không ra tay, chứ đừng gì đến chuyện cho nó lại gần con tôi.”
“Ông… ông…” Thím Lý chỉ tay vào bố tôi, nghẹn lời mãi không , cuối cùng giậm chân, vừa khóc vừa :
“Ông bắt nạt người ta! Thẩm Trung Thành, ông bắt nạt mẹ góa con côi bọn tôi!”
“Vịt tôi cực khổ nuôi, lông cũng cực khổ nhổ, còn phải nhặt hết rác bẩn mới dám đem bán cho ông.”
“Tôi chỉ trông vào từng đồng đó mà sống qua ngày! Trời ơi, sao lại bất công như thế này!”
Một vài người không rõ đầu đuôi thấy thím Lý ầm ĩ thì sinh lòng thương , quay sang trách móc nhà tôi hẹp hòi, không biết cảm thông.
Tôi tức quá hóa bật , liền lớn tiếng phản bác:
“Thím à, năm đó chồng thím mất, chính bố cháu là người bỏ ra mười nghìn để lo hậu sự, còn giúp thím đưa quan tài.”
“Giờ chỉ vì một chuyện nhỏ, thím ở đây ăn vạ, bôi nhọ thanh danh bố cháu, thím có xứng đáng với ơn nghĩa năm đó không?”
Chú Thao đứng bên chen vào khuyên can:
“Trung Thành à, thím Lý sống cũng đâu có dễ, thôi thì người ta nhịn thì nhịn đi, chấp gì.”
Tôi lập tức phản đòn:
“Chú Thao, năm đó vợ nằm viện cũng là vay bố cháu ba mươi nghìn đấy, đến giờ vẫn chưa trả.”
Bạn thấy sao?