“Tương Tương…”
Anh như có rất nhiều điều muốn , cuối cùng chỉ ôm tôi mà khóc.
Tôi hất ra.
“Không phải đã tìm Thẩm Phương Ngữ rồi sao.”
Khỉ thật!
Tôi đang cái quái gì !
Anh ấy tìm ai liên quan gì đến tôi chứ!
Thế này chẳng ngầu chút nào!
Tôi không muốn nghe trả lời, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống, vội vã đi vào trong nhà.
Tần Diễn kéo mạnh tôi lại.
“Tương Tương, đừng giận mà.”
“Anh đến gặp chị ấy… là để tìm em.”
“Anh hết cách rồi.”
Tim tôi như bị thứ gì đó đ.â.m vào.
Tôi xoay người, thấy Tần Diễn đang hoang mang, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Gió thổi mạnh, mắt tôi cũng bị gió ướt.
Tôi không muốn để thấy, nên quay đầu sang hướng khác – lại thấy Thẩm Phương Ngữ đang tựa người vào cổng nhà tôi, mỉm như có như không.
Mọi giọt nước mắt lập tức nghẹn lại trong cổ, tôi nhảy dựng lên tại chỗ.
“Cô tới đây gì!”
Cô ta nhẹ nhàng , bước vào sân nhà tôi.
Tôi hét toáng lên:
“Ra ngoài! Cô cút ra ngoài cho tôi!”
Cô ta bước tới trước mặt tôi, từng bước thong dong như dạo vườn.
“Mẹ tôi , mấy năm trước khi dọn dẹp thư phòng, đã thấy bức di thư dì Linh viết cho cha tôi. Trong đó viết rằng nếu không vì bệnh, dì sẽ đưa em đến Sở Huyện, mua một căn nhà nhỏ, sống cuộc đời yên bình.”
“Khi Tần Diễn đến tìm tôi, tôi mới biết em mất tích.”
“Tôi nghĩ, em chắc là đến đây rồi.”
“Hôm đó nhà họ Tần đến cưới xin, em không gì hết.”
“Sau khi em rời đi, Tiểu Hà Thụờng xuyên đến tìm chị hai.”
“Tương Tương, về nhà thăm đi, Tiểu Hạ rất nhớ em.”
“Tôi cũng nhớ em.”
Đáng ghét!
Cái đám người này thật là… đáng ghét quá đi mất!
15
Tần Diễn bù đắp cho tôi một lễ cưới thật long trọng.
“Tương Tương thích những thứ lấp lánh, phải là cái lớn nhất, treo ở chỗ dễ thấy nhất.”
Tất cả mọi thứ trong hôn lễ đều do ấy tự tay chuẩn bị, mỗi phần bố trí đều phải hỏi ý kiến tôi.
Tôi thấy phiền, nên qua loa ứng phó.
Thẩm Ngọc Hạ người cầm nhẫn cho chúng tôi, phu nhân Thẩm và Thẩm Phương Ngữ tham dự với thân phận người nhà dâu.
Thẩm Diệu Huy không nhận thiệp mời, vẫn mặt dày đi theo.
Không ai để ý đến ông ta.
[ – .]
Chân của Tần Diễn đã hồi phục khá nhiều, có thể đi lại trong thời gian ngắn.
Trong lễ cưới, nắm tay tôi đi qua con đường dài phủ đầy hoa.
Không có màn trao nhẫn, thay vào đó đội cho tôi một chiếc vương miện.O Mai d.a.o Muoi
“Tôi hy vọng người tôi có thể sống mãi mãi một cách tự do và mãnh liệt, còn tôi sẽ mãi là tấm khiên vững chắc phía sau ấy.”
Tôi đã viết câu đó vào thư, gửi cho mẹ – mong bà ấy có thể đọc .
Mẹ ơi, con đang sống rất tốt.
[Ngoại truyện 1 – Ba năm sau]
Tôi lo lắng chờ kết quả bác sĩ trong bệnh viện.
Tần Diễn ho nhẹ hai tiếng bên cạnh.
“Em sốt ruột , không biết còn tưởng sắp sinh con.”
Tôi nhíu mày, nghiến răng:
“Vậy thì tốt đấy, mà đẻ thì hay.”
Cuối cùng bác sĩ cũng bước ra, hơi do dự về phía Tần Diễn.
Tôi chẳng đợi họ kịp phối hợp lời thoại, liền giật lấy tờ báo cáo.
Hai chữ “Thắt ống dẫn tinh” chói lóa đập vào mắt, khiến tôi đau nhói.
Tôi tức đến bật , cầm tờ giấy quạt vào mặt Tần Diễn hai cái:
“Tổng giám đốc Tần, giải thích đi chứ?”
Tần Diễn quay đầu về phía Ngụy Lan, mặt đơ như tượng, giơ hai tay đầu hàng:
“Phu nhân, là tổng giám đốc bảo tôi .”
Tần Diễn bất lực, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương:
“Tương Tương, đừng giận .”
“Anh chỉ là quá sợ hãi.”
Tôi lạnh.
Diễn tiếp đi, cứ tiếp tục diễn.
Ba năm lăn lộn trên giường, chẳng lẽ tôi còn không rõ bản chất của ?
Nhưng giọng sau đó lại dần trở nên mất mát:
“Anh sợ em có con rồi sẽ không cần nữa.”
“Cũng sợ…”
Anh nắm lấy tay tôi.
“Tương Tương, cứ mơ thấy chuyện ba năm trước.”
“Mơ thấy em ôm mà gào khóc, còn thì không sao tỉnh lại . Em trong vòng tay , từng chút từng chút lạnh đi… Lần nào cũng bị ác mộng dọa tỉnh, đến khi thấy em đang nằm bên cạnh mới thở phào.”
“Việc sinh con thật quá nguy hiểm.”
“Tương Tương, thật sự rất sợ…”
“Anh không thể mất em thêm một lần nào nữa.”
Chết tiệt, diễn hay không quan trọng nữa – Tần Diễn biết rõ, tôi luôn yếu lòng với kiểu này.
Tôi xoa đầu .
“Đừng sợ.”
“Có thể, em không còn như trước nữa rồi.”
“Bây giờ có rất nhiều người thương em. Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bạn thấy sao?