1.
Tần Diễn – trưởng nam nhà họ Tần, người nắm quyền Tập đoàn Vị Viễn.
Theo lẽ thường, một nhân vật hào hoa quyền thế như ta, vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ có quan hệ gì với một đứa con riêng của gia tộc hạng ba như tôi.
Nhưng đời vốn không lường trước chữ ngờ. Năm thứ hai sau khi tiếp quản Tập đoàn Vị Viễn, Tần Diễn gặp tai nạn xe.
Giữ mạng, thân thể thì liệt nửa người.
Lúc Thẩm Diệu Huy tin này, tôi chỉ coi như một chuyện để nghe, nào ngờ lại trở thành nhân vật chính của chuyện đó.
“Xung hỷ?”
Vừa thốt ra hai chữ này, sắc mặt cả nhà họ Thẩm còn đặc sắc hơn cả cái ngày Thẩm Diệu Huy mang tôi về nhà.
Không trách họ, tin tức này quả thật quá chấn .
Thiếu gia nhà họ Tần bị liệt muốn tìm vợ “xung hỷ”.
Ừ thì, tuy chân tàn, chỗ cần dùng có khi vẫn còn dùng .
Tôi đang trốn ở một góc ăn dưa hóng chuyện, thì quản gia của nhà họ Tần đột nhiên quay đầu tôi.
Đôi mắt nhỏ tròn béo núc nở nụ híp cả lại, y như chồn già thấy con gà bay trong nồi không thoát ra .
Tôi lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành.
“Phu nhân chúng tôi để mắt tới… nhị tiểu thư nhà họ Thẩm.”
Không không không, sao lại là tôi chứ?
Tôi vừa lùi lại vừa xua tay lia lịa.
“Đừng tôi, tôi là người ngoài biên chế. Nhị tiểu thư thật sự của nhà họ Thẩm ở đằng kia kìa!”
Lão thái giám theo hướng tay tôi, thấy Thẩm Ngọc Hạ – mới bảy tuổi, đang mặc váy công chúa, ngơ ngác ông ta.
Tôi thấy rõ khóe mắt ông ta giật mạnh, ngay sau đó lại nở nụ như chồn già.
“Đúng , là Thẩm Tương, nhị tiểu thư Thẩm gia.”
Tôi như tro tàn trong gió, vùng vẫy một cách vô vọng lần cuối:
“Bây giờ tôi tôi không mang họ Thẩm nữa thì còn kịp không?”
2.
Rõ ràng là… không kịp rồi.
Cầu hôn, đăng ký, tổ chức hôn lễ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chưa kịp định thần tôi đã ngồi trên giường cưới.
Kỳ lạ hơn là đến giờ tôi vẫn chưa gặp mặt chồng mình, cái người chồng bị liệt chân kia.
Tôi phải ra ngoài tìm ta thôi, lỡ đâu gặp ngoài đường không nhận ra thì khổ.
Vừa bật đèn……”A a a a a…..”
Trước cửa là một “bức tượng nửa người sống”, khuôn mặt trắng bệch, chân mày nhíu chặt, ánh mắt sắc lẹm như muốn g.i.ế.c người.
“Im miệng!”
Ồ, là người sống.
[ – .]
Nhưng bộ dạng này, thật sự chẳng giống đồ vật may mắn gì.
Chắc đây chính là chồng tôi – người từng đứng đầu nhà họ Tần.
Tần Diễn.
Anh ta nhíu mày, trên người đầy sát khí, khí thế khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng tôi đã lấy ta rồi, còn tính là người ngoài sao?
Tôi ngồi phịch lên ghế sofa, mở chiếc chăn dày trên xe lăn ra, đưa tay chọc nhẹ vào chân ta.
Anh ta dường như bị sốc bởi hành của tôi, đến mức nếp nhăn giữa hai mày cũng biến mất, chỉ còn lại đôi mắt tròn xoe.O Mai d.a.o Muoi
Nhìn kỹ… cũng dễ thương ghê.
“Tần… Diễn?”
Tôi thử gọi.
Nếp nhăn giữa mày lại xuất hiện.
Tôi vội đổi cách xưng hô:
“Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần.”
Lần này trúng rồi, hàng lông mày thanh tú cuối cùng cũng giãn ra.
Tôi hít sâu, tự nhủ trong lòng:
Giờ vẫn còn trong giai đoạn thương lượng, chuyện xưng hô nhỏ nhặt này, mình là người lớn không chấp.
Tôi chỉnh lại giọng, nhẹ nhàng đặt tay lên chân ta, ngọt ngào:
“Tổng giám đốc Tần, chân thật ra không liệt đúng không? Giống trong tiểu thuyết ấy ẩn nhẫn chờ thời, giả heo ăn thịt hổ, đến lúc tất cả đều coi thường, xem nhẹ, sỉ nhục … sẽ vèo một cái đứng dậy ai nấy kinh ngạc?”
Nhân lúc ta không ý, tôi mạnh tay véo vào chân một cái.
……
Không phản ứng.
Lặng như tờ.
Còn đáng sợ hơn cả sự im lặng, là sắc mặt của Tần Diễn.
Tôi gần như có thể thấy gân xanh trên trán ấy nổi lên.
“Biến!”
…
3
Tôi đương nhiên sẽ không lăn đi, khó giấu nỗi thất vọng trong lòng. Hắn ta thực sự đã bị què rồi. Nhưng mà…
Thế thì hắn ta càng chẳng có gì để sợ nữa!
Tôi thu tay lại, tầm mắt vừa vặn ngang với ánh của Tần Diễn, cố gắng giao tiếp với hắn.
“Ta tên là Thẩm Tương, là con riêng của nhà họ Thẩm. Anh chắc không biết nhà họ Thẩm đâu, chuyện đó không quan trọng, chỉ cần biết là nhà họ Tần chỉ cần nhúc nhích ngón tay thôi là có thể bóp c.h.ế.t nhà họ Thẩm, nên dù có muốn hay không, tôi có muốn hay không, hôn sự này chúng ta vẫn phải thành.”
Bạn thấy sao?