Xuất Sắc Là Thước [...] – Chương 9

Chương 9 (Hoàn)

Tôi đã trở về để đón Tết Trung Thu, tại sao lại biến thành thế này?

Tôi bắt đầu mất ngủ suốt đêm.

Khó khăn lắm mới ngủ một chút lại tỉnh giấc ngay lập tức.

Còn một đống việc chờ tôi xử lý tôi không có chút sức lực nào, thậm chí còn nảy sinh ý định đi theo bố mẹ.

Tôi viết trải nghiệm của mình vào hộp thư ẩn danh.

Có người an ủi tôi, có người tôi đang bịa chuyện.

Chỉ có một ID tên Tuế Tuế chủ nhắn tin cho tôi.

Cô ấy đã soạn một tài liệu chi tiết dài hơn trăm trang, bao gồm cách thủ tục xóa hộ khẩu, công chứng thừa kế tài sản, tìm kiếm luật sư phù hợp…

Cô ấy rằng, khi thấy trải nghiệm của tôi, ấy rất buồn không thể , chỉ có thể sắp xếp một số tài liệu, hy vọng có thể giúp tôi. 

Cô ấy còn , nếu tôi cảm thấy quá buồn, có thể tâm sự với ấy.

Trong những ngày tăm tối nhất trong cuộc đời, chính Tuế Tuế là người luôn bên cạnh tôi.

Tôi cố gắng vực dậy tinh thần, chật vật xử lý mọi chuyện, dần dần bước ra khỏi trạng thái trầm cảm.

2

Nhưng một ngày, Tuế Tuế biến mất.

Câu cuối cùng ấy để lại là:

“Rất vui vì bây giờ đã bước ra khỏi bóng tối, từ giờ tôi phải quay trở lại với cuộc sống thực rồi!”

“Lần này tạm biệt, hy vọng có duyên gặp lại!”

Tôi đợi rất lâu ảnh đại diện xám xịt kia không bao giờ sáng lên nữa.

Tôi không biết ấy là ai.

Ngoài những gì ấy chia sẻ về cuộc sống hằng ngày, tôi hoàn toàn không biết gì về ấy cả.

Tôi muốn đi tìm ấy không biết bắt đầu từ đâu.

Cho đến một ngày, trên đường đến lớp giải phẫu, tôi thấy một chó nhỏ quen thuộc, lông xù rối.

Tim tôi không kìm mà đập nhanh dữ dội.

Bộ lông dài của nó cột thành hai chùm nhỏ bằng dây thun màu tím.

Tôi chắc chắn, đó chính là con ch.ó thường xuyên xuất hiện trong những bức ảnh mà Tuế Tuế chia sẻ.

Người mà tôi tìm kiếm bấy lâu, có thể lại ở ngay bên cạnh tôi.

Ý nghĩ này khiến cả người tôi run rẩy.

Mỗi ngày tôi đều lặng lẽ canh chừng chó nhỏ, xem ai sẽ đến gặp nó.

Một đã thu hút sự ý của tôi.

Cô ấy ngồi xổm xuống, với chó:

“Nhị Biện, hôm nay không mang thức ăn cho chó là chị sai rồi!”

Nhưng rồi, ấy nhanh tay lấy ra một hộp thức ăn đóng hộp từ trong túi ra, bắt đầu nhai nhóp nhép.

Khi thấy ánh mắt trách móc của chó nhỏ, ấy bật khanh khách, rồi lấy ra thức ăn cho chó.

Tên của chó cũng trùng khớp.

Mọi người đều gọi chó là Viên Viên, Vượng Vượng, Hoa Hoa chỉ có ấy gọi là Nhị Biện.

Quan trọng nhất là, có người gọi ấy là Tuế Tuế, ấy cũng học ngành Công nghệ thông tin…

Càng lúc càng nhiều chi tiết trùng khớp, tôi chắc chắn, ấy chính là Tuế Tuế mà tôi đang tìm.

3

Nhưng Tuế Tuế đã có trai rồi.

Tôi xin chuyển ký túc xá, âm thầm tiếp cận bên cạnh Kỷ Khiêm.

Tuế Tuế từng , ấy thích kiểu con trai lạnh lùng, ít .

Thế là tôi nhờ thân quay video tôi mặc áo blouse trắng, quay đến mười một lần, chọn ra bản ưng ý nhất, đăng lên diễn đàn trường.

Rất nhiều người chủ liên hệ với tôi Tuế Tuế thì không.

Tôi thả tim tất cả các bài đăng liên quan đến Tuế Tuế trong vòng bè của Kỷ Khiêm.

Lưu hết ảnh chụp chung của bọn họ vào album, sau đó xóa Kỷ Khiêm khỏi từng tấm một.

Tôi còn giới thiệu cho Kỷ Khiêm những nhà hàng có thể là sở thích của Tuế Tuế.

Về sau, Kỷ Khiêm cảm ơn tôi, rằng quả thực Tuế Tuế rất thích.

Tôi không hài lòng chút nào.

Cậu ta trai kiểu gì thế? Còn không hiểu Tuế Tuế bằng tôi!

Khi Kỷ Khiêm ấy tức giận, tôi muốn khuyên hai người chia tay, lại sợ Tuế Tuế buồn nên lại muốn khuyên bọn họ hòa giải.

Ở giữa ranh giới mong manh của “khuyên hòa” và “khuyên chia”, tôi lại cảm nhận một chút niềm vui lén lút xen lẫn chua xót.

Sau khi dùng thẻ sinh viên để kết WeChat với Tuế Tuế, tôi phấn khích gửi tin nhắn cho ấy rồi lại nhớ ra hình tượng của mình là nam thần lạnh lùng trong trường.

Thế là tôi thu hồi lại toàn bộ tin nhắn, chỉnh sửa lại nội dung.

Tôi muốn gửi cho ấy ảnh đẹp của mình.

Nhưng lại sợ hỏng hình tượng, đành phải thu hồi.

Tôi đã trở thành một chuyên gia soi đường ngọt bằng kính hiển vi.

Hoàng hôn trong vòng bè của ấy = Lời chúc ngủ ngon dành cho tôi.

Video chó con ấy thả tim = sở thích chung của chúng tôi +1.

Trước mặt Tuế Tuế, tôi giống như một cái cây xấu hổ.

Chỉ cần gặp ấy là tôi lại trở nên rụt rè.

Nhưng chỉ cần gặp ấy, tôi cũng sẽ bắt đầu quang hợp.

Chỉ cần ấy ở trong phạm vi ba mét, tôi sẽ tự sản sinh ra năng lượng, cả ngày đều tràn đầy sức sống, rạng rỡ hẳn lên.

Nhưng tôi không cam tâm.

Kỷ Khiêm thì có gì hơn tôi? Không phải chỉ là gặp Tuế Tuế ngoài đời sớm hơn tôi một chút thôi sao? Cậu ta chỉ là may mắn hơn.

Cho đến khi tôi phát hiện ra Kỷ Khiêm ngoại .

Cơ hội của tôi đến rồi!

(Hoàn toàn văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...