Xuất Sắc Là Thước [...] – Chương 8

Chương 8

“Cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng sẽ để cậu tổn thương mãi, không phải là hợp sức lại để đánh gãy chân cậu?”

“Cậu có giấu kỹ hơn nữa thì sao? Mỗi lần bị lộ ra ánh sáng đều sẽ khiến càng nhiều cảnh giác hơn. Từ hôm nay trở đi, mỗi khi cậu dối, cậu đều phải sợ hãi quanh xem liệu trong bóng tối có ai đó đang ghi lại hay không.” 

“Đúng là cậu nên cảm ơn tôi, nhờ tôi mà cậu đã nổi tiếng, tên tuổi còn vang dội hơn cả Lục Ứng Thần, chúc mừng cậu sau này phải cúi đầu mà sống ở trong trường…”

Cửa lớp học bị đẩy ra.

Lục Ứng Thần thò đầu vào, đôi mắt sáng rực lên về phía tôi:

“Tuế Tuế, nghe thấy em gọi tên , có chuyện gì sao?”

Tôi: ?

Tên này chắc chỉ muốn tìm lý do để vào thôi.

Tôi bất đắc dĩ , giơ tay về phía ấy:

“Chúng ta đi thôi!”

14

Tôi và Lục Ứng Thần sóng vai dạo bước dọc theo con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

Ánh hoàng hôn vàng rực phản chiếu trên khuôn mặt Lục Ứng Thần, tạo nên một vầng sáng nhẹ, cho đôi mắt ấy càng trở nên lạnh lùng xa cách.

Tôi dừng bước lại.

Lục Ứng Thần cũng lập tức dừng lại, mỉm quay lại tôi: “Tuế Tuế, sao ?”

Tôi thẳng vào mắt ấy, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào.

“Lục Ứng Thần, bây giờ đã có rồi nếu một ngày nào đó, gặp một khác, ấy chủ tiếp cận , theo đuổi , ấy xuất sắc hơn em, xinh đẹp hơn em, lòng không?”

Lục Ứng Thần kinh ngạc nhíu mày:

“Anh đã có rồi, sao ấy lại tiếp cận ?”

Anh ấy bước thêm một bước, cúi người xuống, thẳng vào mắt tôi:

“Xuất sắc là thước đo trong mắt người khác bàn của .”

“Dù vũ trụ có hàng tỷ ngôi sao, cũng chỉ muốn cúi đầu ánh trăng thuộc về mình dưới mặt nước.”

Đôi mắt của Lục Ứng Thần đột nhiên sáng lên:

“Vừa rồi em , bây giờ đã có rồi, là có ý gì?”

“Anh có thể không cần giả vờ nữa, trở thành trai thật sự của em rồi sao?”

Hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt Lục Ứng Thần, giống như pháo hoa đang nở rộ.

Nhịp tim tôi không kiểm soát mà đập nhanh hơn.

“Trả lời em thêm một câu nữa, thích em từ khi nào, vì sao lại thích em?”

Tôi tin rằng luôn có thể tìm thấy dấu vết.

Nhưng trước khi tôi nhặt thẻ sinh viên, tôi và Lục Ứng Thần thực sự không có mối quan hệ gì.

Cùng lắm chỉ là thành viên cùng nhóm trong môn học tự chọn.

Đối với tôi, này đến quá đột ngột.

Lục Ứng Thần nhẹ.

“Em có còn nhớ ID Tiểu Hổ Nha không?”

Tôi ngớ người ra.

Những ký ức bị chôn vùi lập tức ùa về.

Khi mới vào đại học, tôi đã tải một ứng dụng tên là Hộp Thư Ẩn Danh.

Tôi thích chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống hàng ngày trên đó.

Tiểu Hổ Nha là ảo của tôi.

Khi đó “ ấy: đã dùng biểu tượng chó quay vòng ảnh đại diện.

Trong suốt cuộc trò chuyện, “ ấy” thích gửi những biểu tượng dễ thương của chó.

Cộng thêm cái ID này, tôi nghĩ bên kia là một

“Anh là Tiểu Hổ Nha?”

Lục Ứng Thần mỉm gật đầu.

“Năm đó có hỏi em, nếu có người thầm em lâu rồi, em sẽ phản ứng thế nào?’

Tôi nhớ lại lúc đó mình đã như thế này:

[Một là, nếu lâu không thổ lộ, chỉ có thể người đó có ý đồ gì đó.]

[Hai là, tự nhiên lại khiến người bị thầm cảm thấy gánh nặng, giống như từ chối họ là vô lương tâm, hoàn toàn là bắt cóc đạo đức.]

[Ba là cần phải kiểm chứng độ thuần khiết của mối đơn phương đó, lỡ như vừa người khác vừa thầm thương mình thì quá ghê tởm]

Tôi nghĩ Tiểu Hổ Nha là bị người khác tỏ , đối phương bảo đã thầm nhiều năm.

Tôi như là để Tiểu Hổ Nha cảnh giác, đề phòng bị lừa lừa tiền.

Lục Ứng Thần buồn bã: “Câu trả lời của em khiến rất sợ hãi, sợ của sẽ tạo thành gánh nặng trong lòng em, lại thêm sau đó không lâu em lại đột nhiên mất liên lạc…

“Sau đó, nhận ra em trong đời thực lúc đó em đã có trai rồi, càng không dám phiền em nữa.”

Lúc đó, hàng ngày tôi dành quá nhiều thời gian cho ứng dụng này, ảnh hưởng đến việc học.

Thêm vào đó, tôi cảm thấy mạng ảo và cuộc sống thực cần phải tách biệt, nên tôi đã gỡ ứng dụng đi.

“Cho đến khi phát hiện Kỷ Khiêm ngoại , nhận ra, cơ hội của đến rồi, em có thể quen lại với …”

Anh ấy còn chưa hết câu, tôi đã hôn ấy.

“Vậy thì quen lại nhé.”

“Chào , trai của em.”

Ngoại truyện (Lục Ứng Thần):

1

Một ngày trước Tết Trung Thu, khi tôi đang thu dọn hành lý để về nhà, nột nhiên tôi nhận điện thoại từ bố tôi.

Mẹ tôi bị tai nạn giao thông, qua đời tại chỗ.

Bố tôi khóc nức nở trong điện thoại.

Tôi đổi vé máy bay gần nhất để trở về, không kịp bi thương, cùng bố chạy đôn chạy đáo xử lý vụ tai nạn, liên hệ với luật sư, giấy chứng tử, chuẩn bị tang lễ…

Ngoài sự sụp đổ trong điện thoại, bố tôi tỏ ra rất bình tĩnh, khiến tôi lầm tưởng bố tôi rất kiên cường.

Cho đến khi bố tôi đột ngột bị nhồi m.á.u cơ tim cấp tính.

Cấp cứu không kịp, bố tôi ra đi.

Tôi đứng trước cửa phòng phẫu thuật, cả người run rẩy.

Khoảnh khắc đó, trời đất như sụp đổ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...