Tôi đột nhiên rất tức giận, trong cơn bốc đồng, tôi nhét cây dù vào trong tay Lục Ứng Thần, vòng tay qua cổ ấy rồi hôn lên môi ấy.
Lục Ứng Thần giật b.ắ.n người, suýt rơi cây dù xuống đất.
Anh ấy rất nhanh đã giành lại thế chủ , lòng bàn tay đặt sau gáy tôi, cho nụ hôn sâu hơn.
Khi hai người đang chìm đắm trong nụ hôn không muốn rời.
Điện thoại di của Lục Ứng Thần lại đổ chuông.
Là Kỷ Khiêm.
Tôi vẫn cảm thấy không hài lòng, một lần nữa cắn vào nốt ruồi nhỏ màu nâu dưới yết hầu ấy.
Lục Ứng Thần trượt tay, nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia không gì, vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của Lục Ứng Thần truyền qua ống nghe.
“Cậu chạy bộ à? Sao lại thở hổn hển thế?”
Giọng Kỷ Khiêm nghe có chút âm trầm.
“Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây.”
“Tất nhiên là có chuyện.” Một tiếng lạnh vang lên.
“Tôi và Thẩm Tuế Thanh đã chia tay rồi, bây giờ tôi muốn quay lại với ấy. Cậu xem tôi nên thế nào?”
Lục Ứng Thần không vui :
“Người ta đã có trai mới rồi, sao cậu vẫn muốn phiền ấy ?”
“Cậu là người trưởng thành, sao ngày nào cũng đắm chìm trong …”
Lời còn chưa dứt.
Bàn tay Lục Ứng Thần đang ôm eo tôi đột nhiên siết chặt.
Tôi quay lại lại.
Kỷ Khiêm đang đứng trong màn mưa cách đó không xa, lặng lẽ chúng tôi.
12
Kỷ Khiêm dùng đầu lưỡi chạm vào má, nhạo một tiếng.
“À, tôi còn sao cậu lại giống như phát điên, cứ phải hỏi tôi chi tiết chuyện đương với Thẩm Tuế Thanh, còn lấy cái cớ là truyền thụ kinh nghiệm đương, hóa ra là có ý này.”
“Một sinh viên Y khoa như cậu lại đột nhiên chuyển đến ký túc xá chuyên ngành Công nghệ thông tin, cũng vì Thẩm Tuế Thanh sao?”
Tôi ngẩng đầu về phía Lục Ứng Thần.
Anh ấy bước lên một bước, bảo vệ tôi phía sau.
“Đương nhiên, chuyển ký túc xá là để giám sát cậu.” Lục Ứng Thần nhếch môi: “Xem thử Tuế Tuế thích kiểu người như thế nào, rồi tìm hiểu sở thích của ấy.”
“Chỉ có điều, cậu hoàn toàn không xứng với Tuế Tuế.”
Kỷ Khiêm siết chặt nắm , các khớp ngón tay trắng bệch.
“Tôi còn sao đang yên đang lành Thẩm Tuế Thanh lại đột nhiên muốn chia tay, xem ra là cậu cho ấy biết phải không?”
“Không liên quan gì đến cậu.”
Kỷ Khiêm vung nắm đ.ấ.m đánh tới.
Lục Ứng Thần không chút hoang mang đưa cây dù cho tôi, rồi nhào tới đánh nhau với Kỷ Khiêm.
Tôi vội vàng can ngăn: “Nếu đánh nữa tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Khi hai người tách ra, trên người đều có vết thương.
Tôi giơ cây dù lên che cho Lục Ứng Thần, đau lòng vết thương của ấy.
Gò má của ấy bị rạch một vết dài rớm máu, khóe miệng cũng bị rách.
Mặc dù cả người ướt sũng ấy vẫn mỉm :
“Không đau đâu, vết thương của trai chính là vinh quang của .”
Tôi: …
Mưa càng lúc càng lớn, Kỷ Khiêm đứng trong mưa, cả người ướt sũng.
Anh ta lau mạnh nước mưa trên mặt, nhạo một tiếng, từ trên cao xuống tôi:
“Thẩm Tuế Thanh, nhớ kỹ, là , không xứng với tôi.”
“Tôi sẽ tìm xinh đẹp hơn, xuất sắc hơn .”
13
Kế hoạch của Kỷ Khiêm đương nhiên đã thất bại.
Trước khi ta tìm mới.
Tôi và Hạ Giai Giai đã thu thập rất nhiều chứng cứ, bao gồm lịch sử tin nhắn, ảnh chụp và bản ghi âm.
Thậm chí còn phát hiện ra, ta còn duy trì mối quan hệ mập mờ với một vài khác.
Chúng tôi đã công khai hành vi của Kỷ Khiêm lên diễn đàn trường.
[Trời ạ, không ngờ loại chuyện này mà lại xảy ra ngay bên cạnh tôi, đề nghị hai nên trực tiếp báo cảnh sát.]
[Người em này KPI đương còn cao hơn số lần tôi bị rớt tín chỉ.]
[Thật sự coi mình là Hoàng đế à? Tuyển phi ngay trong khuôn viên trường đại học sao? Ghê tởm!]
[Đang hóng thời khóa biểu của ngành Công nghệ thông tin, muốn học tự chọn môn 《Quản lý thời gian: Từ nhập môn đến bắt cá hai tay》.]
[Chắc chắn là thật! Tôi có một người học chính là nạn nhân của cậu ta!]
…
Khi Kỷ Khiêm tìm tôi đối chất, tôi chỉ nhẹ nhàng đỡ đòn, né tránh khéo léo.
Anh ta tôi chằm chằm.
Tôi bình tĩnh lại ta.
Mấy giây sau, Kỷ Khiêm , trong giọng đầy vẻ chế nhạo:
“Cô cho rằng thắng rồi sao?”
“Cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Trước đây và Lục Ứng Thần hoàn toàn không hề quen biết, cậu ta lại đột nhiên vô duyên vô cớ thích …”
“Vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cậu ta gặp người xuất sắc hơn , cũng sẽ đột nhiên thích người khác, cuối cùng bỏ rơi thôi.”
Tôi một tiếng.
“Nếu một ngày nào đó chúng tôi chia tay, chỉ là bởi vì chúng tôi không hợp nhau, chứ không phải do có xuất sắc hay không.”
“Hơn nữa, tiêu chuẩn về xuất sắc cũng không tới lượt cậu định đoạt.”
“Kỷ Khiêm, cậu đã vội vàng quá rồi.”
Kỷ Khiêm thẹn quá hóa giận, quát lớn với tôi:
“Thẩm Tuế Thanh, thua hoàn toàn rồi, vì , sau này tôi sẽ chỉ càng thêm cẩn thận che giấu, sẽ có nhiều khác bị tôi lừa dối. Tôi còn phải cảm ơn đã nhắc nhở tôi.”
Tôi nhạo.
“Là do cậu phạm sai lầm trước, tôi chỉ vạch trần sau mà thôi, đừng đảo ngược nguyên nhân kết quả, chẳng lẽ ngân hàng lắp camera giám sát khiến tên trộm phải nâng cao kỹ thuật trộm cắp, còn phải đổ lỗi cho ngân hàng vì đã lắp camera sao?”
Bạn thấy sao?