Xuất Sắc Là Thước [...] – Chương 6

Chương 6

“Lục Ứng Thần, đã hẹn mười giờ đến, cậu đi c.h.ế.t ở đâu rồi?”

Bên kia vang lên tiếng mắng mỏ của một người đàn ông.

Lục Ứng Thần vẫn tỏ vẻ bình thản: “Chờ một lát, tài liệu ôn thi cuối kỳ tớ lo hết.”

“Bây giờ tớ có việc rất quan trọng.”

Không đợi đối phương phản ứng.

Anh ấy giữ gói bưu phẩm bằng một tay, đưa ra tay còn lại bấm nút tắt cuộc gọi.

Tôi: ?

Không phải là ấy có thể cầm bưu phẩm bằng một tay sao?

Nhìn vào ánh mắt quan tâm của tôi, lúc này Lục Ứng Thần mới kịp phản ứng, vội vàng một lần nữa dùng cả hai tay ôm lấy gói bưu phẩm:

“Gói bưu phẩm này hơi nặng, tay tôi có chút mỏi. Tuế Tuế, cậu có thể giúp tôi bỏ điện thoại di vào lại trong túi không?”

Đến ký túc, tôi cảm ơn ấy.

Lục Ứng Thần ngắt lời tôi:

“Tuế Tuế, tôi vừa rồi, hiện tại tôi có việc rất quan trọng.”

“Nói sai rồi, tôi muốn là…”

“Với tôi, cậu là điều quan trọng nhất.”

Tim tôi đột nhiên hụt mất một nhịp.

Tối hôm đó, Kỷ Khiêm nhờ Lục Ứng Thần tìm bác sĩ khoa phụ sản.

Lục Ứng Thần chủ xin giúp đỡ đăng ký Kỷ Khiêm thận trọng từ chối.

Vì thế, Lục Ứng Thần đã giới thiệu giảng viên của thân mình cho Kỷ Khiêm, lại nhờ thân ý giám sát.

Kỷ Khiêm không hề hay biết.

Tất cả hành của ta ở bệnh viện đều bị chúng tôi theo dõi.

Sáng hôm ấy, vừa tan học, Lục Ứng Thần đã vội vàng gọi tôi đến bệnh viện.

Ở góc hành lang, Kỷ Khiêm đang cùng một chờ bác sĩ gọi tên.

Kỷ Khiêm dịu dàng chỉnh lại tóc trên trán : “Đừng sợ, sẽ ở đây với em.”

ngoan ngoãn gật đầu.

“Xin mời bệnh nhân số 57, Hạ Giai Giai, đến phòng khám số 3.”

Tiếng thông báo vang lên, hai người bước vào phòng khám.

Tôi đội tóc giả, đeo kính không gọng, mặc áo blouse trắng của Lục Ứng Thần, núp ở góc khuất mở máy quay, hướng thẳng vào cửa phòng khám.

Không lâu sau, cửa phòng khám mở ra.

Gương mặt của hiện ra trước mắt tôi.

Tôi mở to mắt.

Sao lại là ấy?

11

Quán cà phê ở góc phố tràn ngập hương cà phê nồng nàn.

Hạ Giai Giai mặc một cái áo cardigan dệt kim màu xanh nhạt, bên trong là váy lụa trắng, khí chất vô cùng dịu dàng.

“Tôi nhớ .” Cô ấy mỉm : “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Tôi mím môi, không biết nên mở lời thế nào.

Cho đến hôm nay khi thấy khuôn mặt của Hạ Giai Giai, tôi mới nhớ ra, chúng tôi đã từng gặp nhau một lần.

Tôi bị hạ đường huyết.

Một lần, khi đợi tàu điện ngầm, tôi suýt ngất đi, là Hạ Giai Giai phát hiện ra sự khác thường, đỡ tôi đến bên ghế ngồi.

“Cô đợi một chút, tôi cũng bị hạ đường huyết, lúc nào cũng mang theo kẹo trong người.”

Cô ấy lục lọi hết tất cả các túi không tìm thấy gì.

Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ biểu cảm lo lắng của ấy lúc đó: “Đi đâu rồi? Sao cứ đến lúc quan trọng lại không thấy đâu thế này…”

“À đúng rồi!” Cô ấy đột nhiên vỗ đầu một cái, tháo móc treo trên túi xách xuống…

Lấy ra mấy viên kẹo trái cây từ bụng con gà len nhỏ.

Cô ấy đã ở lại cho đến khi cơn choáng váng của tôi dịu lại, Hạ Giai Giai mới rời đi.

Tôi không nghĩ rằng, một như lại có thể chen chân vào mối quan hệ của người khác, trừ khi…

“Tôi là Thẩm Tuế Thanh, là của Kỷ Khiêm.”

Hạ Giai Giai sững sờ, mở to mắt.

“Bạn ! Kỷ Khiêm có sao? Anh ấy bảo với tôi là ấy độc thân mà!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, Hạ Giai Giai không hề hay biết gì cả.

“Nói chính xác hơn là cũ. Cả hai chúng ta đều bị ta lừa, nếu không phải tôi cờ nghe cuộc trò chuyện của ấy với bè trong phòng thí nghiệm…”

Tôi cho Hạ Giai Giai nghe bản ghi âm hôm đó.

“Tức c.h.ế.t tôi rồi! Bạn trai của tôi ở trên Pinduoduo* còn trung thành hơn ấy!”

*Pinduoduo: một nền tảng thương mại điện tử rất nổi tiếng ở Trung Quốc

“Còn đòi đánh giá nữa? Anh ta xứng sao? Sao không tự đánh giá bản thân là rác rưởi luôn đi?”

“Mắng ta là rác rưởi cũng là khen ta rồi, đồ thiu trong thùng rác còn sạch hơn ta.”

“Sổ tay phân loại rác phải viết riêng cho ta một chương, rác thải hình người không thể tái chế.”

Hạ Giai Giai tức giận đến mức định gọi điện thoại đối chất với Kỷ Khiêm ngay.

Tôi ngăn ấy lại.

“Chúng ta vẫn thiếu chứng cứ. Cô không phát hiện ra ta có , rất có thể là ta dùng tài khoản phụ.”

“Tình huống tồi tệ hơn nữa là, ngoài ra, còn nhiều khác cũng bị lừa.”

“Cô nghe tôi, chúng ta như …”

11

Tôi và Hạ Giai Giai bàn bạc xong chuẩn bị rời đi, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Nhân viên cửa hàng bất ngờ chặn tôi lại: “Cô ơi, ở đây có một cây dù người khác để lại cho .”

Tôi bung dù đưa Hạ Giai Giai lên taxi.

Rồi tôi cứ thế dạo bước trên phố.

Quả nhiên, năm phút sau , Lục Ứng Thần, với bộ quần áo hơi ướt, cờ gặp tôi.

“Thật là trùng hợp, tôi không mang theo dù, có thể đi chung dù với cậu không?”

Tôi mỉm .

“Cậu trả lời tôi trước đã, cậu có thích tôi không?”

Lục Ứng Thần gật đầu thật mạnh.

Sau đó giống như nhớ ra gì đó, ấy lại đổi thành lắc đầu.

“Không, không thích, không đúng! Thích.”

“Từ khi nào?”

“Ngày giả trai của cậu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...