Xuất Sắc Là Thước [...] – Chương 5

Chương 5

Tôi nhẹ nhàng gọi tên ấy: “Lục Ứng Thần?”

Bàn tay Lục Ứng Thần run lên, dòng tin nhắn chưa xóa hết đã gửi đi.

Lục Ứng Thần: [Cậu có muốn ăn tôi không.]

Tối hôm qua, tôi đã lần thứ hai xác nhận với Lục Ứng Thần, ấy vẫn phủ nhận thích tôi.

Mặc dù ánh mắt ấy liếc đi liếc lại, mặt đỏ bừng vẫn không thừa nhận.

Tuy nhiên, ấy cũng không chút do dự đồng ý giả trai của tôi để trả thù Kỷ Khiêm.

Tôi không hiểu lý do, cũng không hỏi thêm.

Lục Ứng Thần đưa bữa sáng cho tôi, toàn là những món tôi thích.

Điều này khiến tôi rất thắc mắc, tại sao Lục Ứng Thần lại biết chính xác sở thích của tôi như ?

Ngay cả Kỷ Khiêm cũng không biết những thứ này, mà ấy lại biết.

Tôi do dự một lúc, định mở miệng hỏi tiếp thì… bữa sáng trong tay tôi đột nhiên bị người khác cướp đi.

Kỷ Khiêm nhíu mày, mở túi bữa sáng ra.

“Á Thanh, sao em không mua bánh bao và sữa đậu nành? Anh không thích ăn những thứ này.”

9

Trước đây, mỗi khi đi học tôi đều sẽ mang bữa sáng cho Kỷ Khiêm.

Không ngờ, sau khi đề nghị chia tay, ta còn ngang nhiên muốn ăn bữa sáng của tôi.

Tôi giật lại, lạnh một tiếng:

“Kỷ Khiêm, chúng ta đã chia tay rồi.”

Kỷ Khiêm sững sờ: “Khi nào?”

Tôi ta nhanh chóng mở khung chat của chúng tôi, sắc mặt thay đổi.

Trong lòng tôi không hề có chút xao .

Hóa ra ta hoàn toàn không xem tin nhắn tôi đã gửi.

Tôi lùi lại, né tránh bàn tay Kỷ Khiêm muốn nắm lấy tay tôi.

“Tôi đã có trai mới rồi, xin cậu tự trọng.”

Kỷ Khiêm nghe , nhíu mày, sau đó nhẹ như đã hiểu ra.

“A Thanh, khoảng thời gian này vì quá bận rộn nên không quan tâm đến em, là lỗi của .”

“Nhưng em cũng không cần phải bịa ra lời dối nực như chỉ để thu hút sự ý của .”

Nực sao?

Bạn trai mới của tôi đang đứng ngay trước mặt ta đấy!

Tôi không gì, chỉ một lần nữa hất tay Kỷ Khiêm đang muốn xoa đầu tôi.

Lông mày ta nhướng lên, thần sắc trở nên lạnh lùng, châm chọc.

“Thẩm Tuế Thanh, đã cho em cơ hội, em đừng có đằng chân lân đằng đầu.”

“Nếu em muốn chia tay, thì cứ bình tĩnh mà suy nghĩ lại đi.”

Bước đầu tiên của kế hoạch đã thuận lợi hoàn thành.

Tôi không gì thêm, quay người bước vào phòng học.

Lục Ứng Thần cũng lặng lẽ bước theo sau lưng tôi.

Đây là lớp học tự chọn của khoa Công nghệ Thông tin, cho phép sinh viên các ngành khác đăng ký học.

Khi chia nhóm, Lục Ứng Thần chủ gia nhập nhóm của chúng tôi.

Buổi học hôm nay là buổi báo cáo giữa kỳ, Lục Ứng Thần xung phong nhận nhiệm vụ thuyết trình.

Một buổi báo cáo bình thường ấy lại cho nó giống như một buổi họp báo.

Bộ âu phục đen chỉnh tề, mái tóc chăm chút cẩn thận.

Khi giới thiệu các thành viên trong nhóm, tên của hai người Thẩm Tuế Thanh và Lục Ứng Thần đứng cạnh nhau.

Khi Lục Ứng Thần đọc đến đây, ấy đột nhiên dừng lại.

Anh ấy ngẩng đầu, qua đám đông trong lớp, thẳng về phía tôi, nở nụ rạng rỡ.

Sau đó, ấy mới dùng giọng điệu vui vẻ đọc hai cái tên đó.

“Cứu tôi với! Lục nam thần lúc không thì đúng là đóa hoa cao lãnh, sao vừa lên lại giống như Husky nhà thế này?”

“Khoé miệng ấy còn kéo cao hơn cả điểm số cuối kỳ của tôi, ba phần xấu hổ, bốn phần khoe khoang! Đúng rồi, ấy đang khoe cái gì nhỉ?”

“Anh ấy từ khoa Y mà chạy sang lớp Công nghệ Thông tin học, chẳng lẽ chỉ để khoe khoang sao?”

Cả lớp đang mệt mỏi vì giờ học buổi sáng lập tức tỉnh táo lại.

Tiếng bàn luận xôn xao khiến tôi cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Chuông báo hết giờ vang lên, tôi lập tức chuồn ra cửa sau lớp học.

10

Không ngờ rằng,

Tôi quay đầu lại đã gặp Lục Ứng Thần ở chỗ nhận bưu phẩm.

Anh ấy đứng ở góc đường, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, đưa tay ra định giành lấy gói bưu phẩm của tôi.

“Dịch vụ trai nhận hàng hộ, xin vui lòng kiểm tra.”

Tôi lắc đầu từ chối.

Lục Ứng Thần quanh một vòng, sau đó cúi người xích lại gần tôi.

“Tôi đang đóng giả trai của cậu, tôi phải tốt nhiệm vụ, không thể để người khác phát hiện ra sơ hở.”

Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi rụt cổ lại.

Tôi lại lấy lý do sẽ bẩn quần áo và không tiện đường để từ chối.

Đôi mắt Lục Ứng Thần cong cong, đầu ngón tay khẽ lắc cổ áo.

“Vừa hay, tôi có rất nhiều áo sơ mi trắng, n thì thay cái khác.”

“Còn hay hơn nữa là tôi cũng đi cùng đường.”

Ngay sau đó, tiếng hướng dẫn đường trên điện thoại vang lên: “Đang lên kế hoạch lại tuyến đường cho .

Lục Ứng Thần sững sờ, lắp bắp:

“Tôi đang từ thiện! Thu thập năng lượng rừng kiến, có thể trồng cây! Đúng rồi, chúng ta phải bảo vệ môi trường…”

Trên đường về ký túc xá, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Đúng lúc tôi định gì đó để vỡ sự im lặng thì chuông điện thoại di của Lục Ứng Thần reo lên.

Tôi đưa tay ra cầu Lục Ứng Thần đưa bưu phẩm cho tôi.

Lục Ứng Thần lại càng ôm chặt hơn, tôi với ánh mắt mong chờ.

Điện thoại vẫn cứ reo liên tục như không sợ phiền người khác.

Tôi hít một hơi thật sâu, dùng đầu ngón tay rút điện thoại từ trong túi quần của ấy ra, nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...