Kỷ Khiêm còn chưa kịp hỏi thêm, Lục Ứng Thần đột nhiên mỉm , kiềm chế ánh mắt trở nên nóng rực.
Anh ây buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi, thay vào đó là mười ngón tay đan vào nhau.
Mặc dù đầu ngón tay ấy hơi run run.
Anh ấy đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi lên môi tôi, giọng mang theo vẻ quyết đoán như thể đang liều mạng.
“Đúng, là của tôi.”
“Ôi, không ngờ cậu thế mà cũng có thể có đấy. Chuyện khi nào ? Sao không dẫn đến giới thiệu với bọn tớ.”
Vạt áo âu phục rũ xuống, vừa vặn che đi mười ngón tay đang đan chặt của chúng tôi.
Kỷ Khiêm không nhận ra tôi.
Tôi nhớ lại bức ảnh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn trả thù.
Tôi chằm chằm vào nốt ruồi nâu nhạt dưới yết hầu của Lục Ứng Thần, bất ngờ vòng tay ôm lấy thắt lưng của ấy.
Cơ bắp dưới tay lập tức căng cứng như dây cung.
Tiếng tim đập bên tai tôi càng trở nên dữ dội.
Kỷ Khiêm đứng cách ba mét bên cạnh chậu cây xanh.
Ánh mắt ta dừng lại trên lưng đang cứng đờ trong lòng Lục Ứng Thần.
Không hiểu tại sao,
Anh ta luôn cảm thấy bóng dáng người đó có chút quen mắt.
Anh ta vừa định kỹ hơn thì Lục Ứng Thần đỏ mặt đến tận mang tai, tức giận trừng mắt Kỷ Khiêm.
Anh ta lập tức dẹp bỏ ý định, nhớ ra mục đích mình tìm Lục Ứng Thần, lại lên tiếng:
“Lục Ứng Thần, cậu là sinh viên ngành y đúng không? Tớ muốn hỏi cậu, trong khoa Phụ sản của bệnh viện trường mình, bác sĩ nào giỏi nhất?”
Lục Ứng Thần nhíu mày: “Cậu hỏi chuyện này gì?”
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lục Ứng Thần, Kỷ Khiêm có chút lúng túng.
“À, tớ, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt là lại đau bụng tương đối nghiêm trọng, mỗi lần ấy đau đến c.h.ế.t đi sống lại như , tớ rất đau lòng, muốn đưa ấy đi kiểm tra một chút.”
Tôi lạnh.
Tôi chưa bao giờ bị đau bụng khi đến tháng.
Bạn trong lời Kỷ Khiêm , chắc chắn là trong bức ảnh.
Lông mày Lục Ứng Thần hơi nhướn lên đầy vẻ giễu cợt, thái độ rõ ràng là từ chối.
Anh ấy vừa định lên tiếng thì tôi nhẹ nhàng lắc lư tay ấy đang nắm lấy tay tôi.
Tôi muốn dùng mồi câu này để lôi kia ra.
Lục Ứng Thần nhíu mày, lời từ chối ban đầu giờ chuyển thành:
“Được rồi, tớ đồng ý giúp cậu tớ ở trong khoa tim mạch, không hiểu nhiều về khoa phụ sản, để tớ đi hỏi thăm học ở khoa phụ sản.”
Tiếng bước chân của Kỷ Khiêm xa dần.
Tiếng tim đập của Lục Ứng Thần quá lớn, vang dội đến mức màng nhĩ tôi tê dại.
Tôi đẩy Lục Ứng Thần ra, giơ tay lên xoa xoa lỗ tai mình.
Kết quả, Lục Ứng Thần lại đưa mặt lại gần, vẻ mặt vui vẻ cũng có chút tội nghiệp:
“Cậu muốn đánh thì cứ đánh đi!”
Cuối cùng, ấy lại bổ sung một câu: “Chỉ cần cậu bớt giận là .”
Tôi: ?
“Chưa xin phép đã nắm tay cậu, ôm cậu, còn, còn… hôn cậu.”
“Nhưng Kỷ Khiêm là tên cặn bã, tôi biết cậu không đau bụng khi đến tháng, mà cậu ta là không phải cậu, cậu nhất định phải chia tay với cậu ta…”
Lục Ứng Thần đột ngột im bặt, như thể ý thức bản thân vừa lỡ lời.
“Tôi biết, ừm, là bởi vì trước đây Kỷ Khiêm đã từng chuyện này.”
Vành tai Lục Ứng Thần đỏ bừng, trời đất tuyệt đối không dám tôi.
Tôi khoanh tay, mặt không biểu cảm, ấy.
“Tôi , cậu…”
Anh ấy nhắm mắt lại, mi mắt khẽ run run.
Nghiêng mặt, chờ đợi tôi tát ấy một cái sau đó lại mắng ấy một trận.
Nếu như tôi không nghe thấy những lời đó của Kỷ Khiêm,
Tôi và Lục Ứng Thần sẽ không gặp nhau, càng không có ôm ấp và hôn hít.
Đi đến bước này, có lẽ là đã ngầm chấp nhận những hành nhỏ của Lục Ứng Thần.
Tôi chọc chọc vào nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt dưới yết hầu Lục Ứng Thần.
“Tôi đã chia tay với Kỷ Khiêm rồi.”
“Cậu có đồng ý đóng giả trai của tôi không?”
8
Tối qua tôi không ngủ ngon.
Một phần là vì tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết sao để trả thù Kỷ Khiêm.
Một phần là vì Lục Ứng Thần.
Anh ấy đã gửi cho tôi mười tin nhắn liên tiếp trên WeChat.
Tôi tưởng có việc gì gấp.
Kết quả lại thấy ấy đổi biệt danh thành “Điện thoại bị mèo giẫm”.
Trong ký túc xá… có mèo sao?
Tôi hỏi ấy:
“Tại sao một sinh viên y khoa như cậu lại sống chung phòng với người học ngành công nghệ thông tin?”
Lúc đó đã là hai giờ sáng.
Lục Ứng Thần trả lời ngay lập tức:
“Bởi vì cậu.”
Tôi sững sờ.
Ba chữ đó lập tức bị thu hồi.
Khung trò chuyện hiện lên dòng chữ “Đang nhập…”
Một lúc sau.
Lục Ứng Thần trả lời: “Trường sắp xếp , tôi cũng không biết tại sao.”
“Ngủ sớm một chút đi, mai còn có tiết học tự chọn lúc tám giờ sáng.”
“”Chúc ngủ ngon!”
…
Tôi vừa ngáp vừa đi về phía lớp học.
Phía trước cách đó không xa, Lục Ứng Thần đang cầm túi giấy, cúi đầu gõ gõ trên điện thoại di .
Thỉnh thoảng ấy nhíu mày, rồi lại nở nụ lộ ra răng khểnh.
Tôi tò mò đi đến sau lưng ấy lại dừng lại.
Trên màn hình điện thoại di là khung chat với tôi.
Anh ấy nhập vào mấy chữ “Chào buổi sáng”, sau đó lại xóa đi.
Lặp đi lặp lại ba lần, ấy thở dài một hơi rồi nhấn gửi đi.
Sau đó nhập: “Ăn sáng chưa?”
Sau đó lại xóa xóa xóa, nhập lại: “Cậu có muốn ăn bữa sáng tôi đưa tới không?”
Ngón tay ấy lại lơ lửng trên nút gửi vài giây, rồi lại nhấn nút xóa.
Bạn thấy sao?