Anh ta luôn mình rất bận, dần dần không trả lời tin nhắn, không ăn cơm cùng tôi.
Anh ta , mỗi người đều phải có cuộc sống riêng của mình.
Tôi cứ bám lấy ta, sẽ khiến ta cảm thấy ngột ngạt và phiền phức.
Nhưng chúng tôi đã mười ngày không gặp nhau rồi.
Lần gặp mặt trước là khi tôi nhặt thẻ sinh viên của Lục Ứng Thần.
Tôi lấy lý do chuyện nhỏ này, chỉ để gặp ta một lần.
Tôi nghĩ Kỷ Khiêm chỉ vì áp lực học tập quá lớn.
Không ngờ ta lại bắt đầu chuẩn bị vứt bỏ tôi.
Tôi lấy điện thoại di ra, gửi tin nhắn “chia tay”, rồi chặn số ta.
Lúc này tôi mới nhận ra, Lục Ứng Thần đã gửi cho tôi mười mấy tin nhắn:
[Sao học không trả lời tôi?]
[Đừng lo, tôi không phải người xấu. Tôi là Lục Ứng Thần, nếu không tin có thể xem ảnh.]
[Ảnh chứng minh thấp chất lượng, tốt nhất đối chiếu với thực tế.]
Chỉ có một bức ảnh.
Lục Ứng Thần mặc áo bảo hộ, vào ống kính.
Khuôn mặt lạnh lùng, giống như vầng trăng lạnh lẽo trên mặt hồ.
Màn hình phủ kín dòng chữ “Đã thu hồi một tin nhắn”.
Anh ấy thu hồi cái gì ?
Điện thoại rung lên.
[Có thể gặp mặt xác nhận không? Bạn chọn thời gian và địa điểm, có thể mang theo bình xịt phòng vệ.]
[Bạn có thể đi cùng cũng .]
Tôi suy nghĩ một hồi, nảy ra một kế.
Trả lời:[Được].
4
Tôi vào thẻ sinh viên trong tay.
Trong bức ảnh, Lục Ứng Thần mỉm rạng rỡ.
Chiếc răng khểnh nhỏ nhô ra khiến ấy trông giống như một nam sinh trẻ trung vô .
Người này nổi như cồn khắp trường nhờ một video đăng lên diễn đàn trường.
《Ghi chép sáng sớm tại Khoa Y | Khuyến nghị xem toàn màn hình》
Dưới ánh đèn lạnh, Lục Ứng Thần cài khuy áo blouse trắng của mình lên tận cổ.
Cổ áo theo chuyển của cổ ấy khẽ lướt qua yết hầu.Anh ấy kéo nhẹ phần găng tay bằng tay phải, Tiếng cao su bị tách ra phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Những ngón tay thon dài của đỏ lên trong khoảnh khắc rời khỏi sự kìm kẹp của găng tay.
Sau đó, ấy hơi nghiêng đầu một chút, cắn vào phần găng tay để tuột ra.
Răng khểnh để lại vết lõm hình mặt trăng khuyết trên cao su.
Giây tiếp theo.
Lục Ứng Thần hình như cảm nhận điều gì, liếc mắt về phía camera.
Video chỉ vỏn vẹn mười giây đã chia sẻ điên cuồng.
Một hành thoát găng tay bình thường lại bị quay thành một cảnh s.e.x.y cosplay.
Thế .
Điều khiến ấy nổi tiếng toàn trường không chỉ là video này.
Mà là…
Có một tặng socola cho ấy trước mặt mọi người.
Anh ấy lập tức hỏi mã QR thanh toán, chuyển tiền trả lại cho đối phương ngay tại chỗ.
Sau này mọi người lén gửi đồ cho ấy, ấy đều mang đến phòng để đồ thất lạc.
Trong một cơn mưa lớn, yếu đuối ám chỉ: “Quên mang dù rồi! Bạn học Lục có thể đưa tớ về không?”
Anh ấy ngay lập tức gọi một chiếc xe taxi cho đối phương.
Có người nhận xét: “Khí chất như con sói đơn trong tuyết, lạnh lùng kiêu ngạo, lên thì lại giống như cún con, hành thì thực sự như một con chó, lừa đảo thuần túy, đáng đời vẫn độc thân.”
Người như , sao có thể…
Tôi đang mải nghĩ ngợi.
Một giọng dễ nghe vang lên:
“Thẩm Tuế Thanh, tôi ở đây!”
Từ vị trí bên cửa sổ, Lục Ứng Thần mỉm vẫy tay về phía tôi.
Trên cánh tay kia vắt ngang một cái áo vest đen.
Áo sơ mi trắng ôm gọn lấy vòng eo gọn, kết hợp với quần tây đen.
Ba cái khuy áo đầu tiên đã mở, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
Tôi ngẩn người.
Những lời định nghẹn lại trong cổ họng.
Trước đây trong buổi hoạt gắn kết sinh viên ngành Công nghệ Thông tin, Kỷ Khiêm đã khiến tôi rung chính nhờ vào một cái áo sơ mi trắng.
Vậy sao Lục Ứng Thần cũng thích mặc áo sơ mi trắng?
Mới ngồi xuống, ấy đã đưa cho tôi một cốc trà chanh.
“Ba phần đường, ít đá, trà ô long, thêm nước cốt chanh đậm đặc và thạch dừa”
Thấy tôi không đưa tay nhận.
Anh ấy vuốt mũi, sau đó nhận ra và bổ sung:
“À, tôi và Kỷ Khiêm là cùng phòng, cậu ấy cậu thích cái này, nên tôi đã gọi hai cốc.”
Là sao?
Nhưng tôi chưa bao giờ với Kỷ Khiêm về điều này.
Tôi cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm, giả vờ bình tĩnh hỏi:
“Nghe cậu thích tôi à?”
5
Choang một tiếng.
Ly thủy tinh trong tay Lục Ứng Thần rơi xuống đất, trà chanh lạnh chảy xuống theo cổ áo.
Anh ấy ho sặc sụa đến cong lưng lại.
Yết hầu chuyển khó nhọc, trong tiếng ho khan xen lẫn cả những âm thanh khàn khàn đứt quãng: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát…”
Tôi theo bóng dáng ấy hốt hoảng rời đi, còn chưa kịp phản ứng.
Màn hình điện thoại di trên bàn đột nhiên sáng lên.
Có người gọi điện thoại cho Lục Ứng Thần.
Sau khi đối phương cúp máy, điện thoại không tự tắt màn hình.
Mà dừng lại ở giao diện trang web mà Lục Ứng Thần từng vào trước đó.
Tôi thề là tôi không cố trộm.
Chỉ là dòng chữ trên lịch sử tìm kiếm thật sự quá lớn.
[Làm sao để cùng phòng đối xử tốt với ta hơn?]
[Làm sao để băng với mình thích?]
[Áo sơ mi trắng sơ mi trắng đối với đàn ông cũng giống như tất đen đối với phụ nữ, rơi nước mắt chính là phương pháp thẩm mỹ tốt nhất cho đàn ông.]
[Công cụ cưa đỉnh cao.]
Bạn thấy sao?