Xuất Sắc Là Thước [...] – Chương 1

Chương 1

Có người đăng bài ẩn danh trên diễn đàn trường:

[Làm sao để theo đuổi một mà không có phương thức liên lạc?]

Bình luận bên dưới sôi nổi hiến kế:

[Cố ý đánh rơi thẻ sinh viên cạnh ấy, chờ ấy nhặt rồi lên tường tìm người mất, thế là đã có lý do chính đáng để thêm WeChat, sau đó mời bữa cơm để cảm ơn, như không phải quen rồi sao?]

Vài ngày sau.

Chủ nhà quay lại phản hồi:

[Không hiệu quả! Cô ấy nhờ trai trả thẻ sinh viên lại cho tôi rồi, bây giờ phải sao đây, gấp gấp gấp!]

[Có, , trai, rồi? Chủ nhà công đức tiêu tan.]

[Tôi ủng hộ chủ nhà! Đạp đổ đạo đức, sống là chính mình!]

[Chiêu này tôi quen lắm! Cứ rơi thêm vài lần nữa đi, trai cảm thấy phiền, thế nào ấy cũng sẽ tự mình liên lạc với !]

Tôi cúi đầu tấm thẻ sinh viên của nam thần học đường mà mình cờ nhặt lần thứ ba, rơi vào trầm mặc.

1

Bài viết đó đăng ngày 20 tháng 2.

Tôi kiểm tra lại lịch sử trò chuyện với trai.

“A Khiêm, em nhặt thẻ sinh viên của cùng phòng , Lục Ứng Thần. Anh tiện thì trả lại ấy giúp em nhé!”

Thời gian gửi: 21 tháng 2.

Chỉ là… trùng hợp thôi sao?

Lần đầu tiên nhặt thẻ, tôi không suy nghĩ nhiều.

Dù sao thì sinh viên đại học mà chưa từng mất thẻ sinh viên đúng là thiếu trải nghiệm.

Tôi đưa thẻ cho trai, người ở cùng phòng ký túc xá với Lục Ứng Thần.

Mọi chuyện coi như kết thúc.

Lần thứ hai nhặt , tôi hơi ngạc nhiên.

Không ngờ nam thần cao lãnh lại là kiểu người đãng trí.

Quả nhiên, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Cho đến hôm nay, tôi lại nhặt thẻ lần nữa.

Tôi lên diễn đàn trường, cờ tìm thấy bài viết kia.

Trùng hợp thật sao?

Suy nghĩ một hồi, tôi soạn bài viết tìm chủ nhân thẻ sinh viên, nhấn vào đăng bài.

Đoán tới đoán lui chi bằng trực tiếp luôn…

Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ xong.

Đinh~

Có người gửi cầu kết WeChat.

2

[Xin chào bảo bối! Tôi là Lục Ứng Thần, thẻ sinh viên đó là của tôi!]

[Tôi tìm mãi mà không thấy! Cảm ơn nhiều lắm!]

[(Sticker chó con quay vòng vòng).jpg]

Thu hồi.

Thu hồi.

Thu hồi.

Đối phương đang gõ tin nhắn…

[Xin chào , tôi là người mất thẻ sinh viên, cảm ơn đã trả lại.]

[Bạn thấy lúc nào tiện để tôi đến lấy lại? Tôi có thể linh hoạt theo thời gian và địa điểm chọn.]

[Không biết có thể mời ăn một bữa cơm để cảm ơn không?]

Tôi: …?

Không trả lời.

Mười phút sau, tôi mở lại bài đăng ẩn danh trên diễn đàn trường.

Chủ bài đăng sau hơn mười ngày không có tĩnh đã cập nhật bình luận mới:

[Cảm ơn mọi người! Tôi đã thêm phương thức liên lạc rồi! Nhưng mà ấy không nhắn lại cho tôi thì phải sao đây, gấp quá!!!]

Phần bình luận lại rôm rả:

[Trời ơi, cái này cũng thành công sao? Cơ hội chỉ đến với người có chuẩn bị!]

[Lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết người em này, tôi nhất định phải kết giao!]

[Bạn trai chính chủ lên tiếng, chuyển khoản tôi 50 tệ phí bịt miệng.]

[Tôi lăn qua lộn lại mãi không ngủ , kỹ suốt cả đêm, mới thấy chữ khắc trong khe thẻ, tất cả đều viết bốn chữ: Nhanh, , bọn, họ!]

[Thí chủ, hoại nhân duyên sẽ bị Thiên lôi đánh có câu rất hay, đạp đổ đạo đức, sống là chính mình!]

[Áp lực bây giờ thuộc về cái thẻ sinh viên: Rốt cuộc mày là công cụ hỗ trợ , hay chỉ là một phần của trò chơi đây?]

[Bây giờ lập tức đi cắt tóc giống trai ấy, mặc quần áo giống ta, từ nay chính là trở thành “người quân tử trong lòng nàng”!]

Tôi cất điện thoại, vội vàng chạy đến phòng thí nghiệm máy tính, định bụng chuyện với trai.

Vừa định gõ cửa…

Bên trong lại vang lên tiếng :

“Kỷ Khiêm, vẫn là cậu lợi , cùng lúc hai người.”

“Cậu định khi nào chia tay với Thẩm Tuế Thanh đây?”

3

Tôi chính là Thẩm Tuế Thanh, Kỷ Khiêm là trai của tôi.

Tôi đứng sững lại.

Chỉ nghe thấy giọng hững hờ của Kỷ Khiêm vang lên:

“Nói linh tinh gì , tớ vẫn chưa đồng ý với Giai Giai.”

“Giai Giai chủ tiếp cận theo đuổi cậu, ấy còn giỏi giang, xinh đẹp hơn Thẩm Tuế Thanh. Chẳng lẽ cậu không lòng sao?”

Tôi đứng ở ngoài cửa, tay chân lạnh buốt.

Đợi Kỷ Khiêm phủ nhận.

Đợi ta tôi.

Bên trong im lặng rất lâu.

Đã vỡ hết chút hy vọng cuối cùng của tôi.

“Chỉ lòng thôi thì có ích gì? Còn phải xem khả năng ở bên nhau lâu dài.”

Kỷ Khiêm trả lời mơ hồ:

“Cứ thử ở bên cạnh Giai Giai trước đã A Thanh cũng không thể bỏ qua, phải xem bên nào ổn định và có lợi cho cả hai bên hơn.”

“Nếu vội vàng chia tay A Thanh rồi, chẳng may lại phát hiện không thể kiểm soát người mới thì phải sao?”

Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.

“Quá giỏi, thật sự quá giỏi! Tớ đã mà, thật sự có thể học nhiều thứ từ cậu! Nhưng Thẩm Tuế Thanh không phát hiện ra gì à?”

“Không, ấy rất tớ, không kiểm tra điện thoại di của tớ, nên tớ rất khó lựa chọn, để tớ suy nghĩ thêm!”

Nước mắt tôi bất giác rơi xuống.

Không phải vì bị phản bội mà buồn bã.

Mà là vì cảm thấy không xứng đáng.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén.

Tôi có thể cảm nhận , cảm của hai chúng tôi đang dần trở nên xa cách.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...