Xuân Ý Vấn Tình [...] – Chương 2

Chương 2

02

May thay, ta vốn là kẻ không tim không phổi.

U sầu hai ngày rồi lại vui vẻ trở lại.

Nhưng chưa vui bao lâu, phiền toái lại tìm tới cửa.

Công chúa Bình Xương mừng sinh thần.

Còn đặc biệt sai người đưa thiệp mời đến cho ta.

Thật khiến người ta nghẹn lòng, nữ tử này đúng là gan lớn.

Ngay cả vị hôn thê cũ của người trong lòng cũng dám mời tới!

Ngày dự yến, ta cố ý chọn một bộ y phục nhã nhặn, sắc màu giản đơn.

Dốc sức giảm bớt sự hiện diện của bản thân.

Thế mà vẫn dẫn tới không ít lời xì xào bàn tán.

“Công chúa sao lại còn mời nàng ấy? Có vẻ sẽ có trò hay để xem rồi.”

“Đúng ! Ai mà không biết Thám hoa lang vốn là con rể nhà họ Cao! Giờ Thám hoa lang thà phò mã còn hơn cưới nàng ta, chắc chắn có uẩn khúc gì đó.”

“Uẩn khúc gì chứ, cái eo nhỏ kia kìa, sau này sợ là khó sinh nở, lại cái ngực lớn kia đi, rồi còn cả khuôn mặt ấy nữa, xem chừng cũng chẳng phải hạng an phận gì.”

Ta “bốp” một tiếng đặt chén rượu xuống, mỉm bước đến chỗ đám người lắm lời kia.

“Ta còn tưởng có con ếch trong phủ công chúa đang kêu ộp oạp, hóa ra là các ngươi, một lũ đàn bà lưỡi còn dài hơn ếch!”

Ta cúi đầu liếc qua từng người một, ưỡn ngực kiêu hãnh:

“Tsk! Ghen tỵ thì thẳng ra đi!

Các ngươi đã sinh con đẻ cái đến thế, cũng đâu thấy đứa nào đẻ mười đứa tám đứa!”

Các nàng ta nghẹn lời, nhau bối rối, không dám ngẩng mặt.

Dù sao gia thế của ta bày ra đó, bọn họ cũng chỉ dám lén lút xấu sau lưng.

Ta chẳng thèm quan tâm đến nữa.

Xách bình rượu tìm một nơi yên tĩnh.

Tuy bữa tiệc này khiến người ta bực mình.

Nhưng rượu mà công chúa chuẩn bị thật sự rất ngon.

Ta ngồi trong đình nghỉ gió một lúc, tính toán thời gian tàn tiệc.

Không ngờ công chúa lại chủ tìm đến ta.

Công chúa Bình Xương vốn nổi tiếng là người có tính dịu dàng.

Nên ta cũng không lo nàng ấy sẽ khó ta.

Nhưng ta lại không ngờ, nàng dịu dàng đến mức vừa mở miệng liền xin lỗi.

“Cao nương, ta và Hứa lang hai bên ý tương thông, khiến hắn phải lui hôn, thật sự đã nàng chịu uất ức.”

Ta mỉm : “Chuyện hôn nhân là do trưởng bối hai bên quyết định, ta cũng chẳng mấy thích Hứa Kinh Minh, đã hủy thì hủy, công chúa không cần tự trách.”

Công chúa mím môi, bất ngờ nắm lấy tay ta: “Cảm tạ nàng đã nhường Hứa lang cho ta, chuyện này quả thực khiến nàng chịu thiệt, ta muốn… muốn bù đắp cho nàng, nàng có điều gì mong muốn chăng?”

Nhìn bộ dạng chân thành của nàng, ta xua tay: “Không cần đâu.”

Nàng lại lắc đầu: “Không , nhất định phải bù đắp, như ta mới thấy thoải mái.”

Khóe môi ta giật nhẹ, công chúa này đúng là như con thỏ trắng ngây thơ, chẳng trách lại bị Hứa Kinh Minh cho mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo.

Ta thở dài một hơi, xem ra nàng là thật lòng muốn bù đắp rồi.

Thế là ta buông lời cợt: “Vậy thì công chúa đền cho ta một phu quân còn tốt hơn đi.”

Công chúa sững người, cắn môi, lắp bắp hỏi: “Nàng… muốn dạng người như thế nào?”

Ta giả vờ trầm ngâm suy nghĩ: “Ừm~ công chúa giúp ta tìm một vị phong thần tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, dáng vóc hiên ngang, khí chất bất phàm, kiếm mày mắt sáng, vai rộng chân dài, giữ mình trong sạch, văn nhã lễ độ, rồi còn phải xuất thân cao quý, tính ôn hòa, và… quan to nữa.”

Công chúa trợn tròn mắt, buông tay ta ra: “Cái này… hơi khó đấy!”

Ta nàng mỉm : “Không sao, công chúa cứ từ từ tìm, ta không vội.”

“Nàng yên tâm, Cao nương, ta nhất định sẽ tìm .”

“Ừm! Phụng Nghi tin tưởng người!”

Ta vốn tưởng, chuyện này chẳng bao lâu nữa cũng sẽ trôi vào dĩ vãng.

Không ngờ công chúa Bình Xương lại thật sự tìm cho ta một người.

Còn sợ đối phương không chịu, liền trực tiếp đến xin Thánh thượng ban hôn.

Lúc nhận thánh chỉ tứ hôn, ta hoàn toàn đờ người.

Bởi vì vị phu quân mà nàng tìm cho ta…

Chính là thế tử của phủ Vinh Quốc công – Ngụy Tuần Chi.

Tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức Thiếu khanh Đại Lý Tự, lại là cận thần bên cạnh Hoàng thượng.

Hoàng hậu hiện nay lại chính là dì ruột của chàng.

Ngụy Tuần Chi diện mạo tuấn tú, xuất thân cao quý, dáng người cũng tốt, vai rộng chân dài, điều kiện còn hấp dẫn hơn cả ta.

Chàng là đối tượng khiến vô số thiếu nữ trong thành Vọng Kinh mơ ước.

Bao nhiêu người mòn mắt muốn trèo cao! Kết quả lại bị ta vớ món hời.

Xong rồi, bọn họ thể nào cũng càng thêm đố kỵ với ta.

Ta vốn biết rõ thân mình, hôn sự lần này là ta trèo cao rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...