Tôi phát hiện mình đã sai rồi.
Cố Tùng… vẫn có thay đổi đấy.
Tám năm trước, Cố Tùng khi bị tôi lạnh lùng từ chối chỉ biết đỏ mắt, giọng run run “xin lỗi, phiền rồi”.
Còn bây giờ… Cố Tùng dường như không còn dễ bắt nạt như thế nữa…
“Có chuyện này, muốn xác nhận với em.”
Thấy tôi gật đầu, ngập ngừng một chút rồi tiếp lời:
“Nhiên Nhiên là nhóm máu O, vừa rồi phát hiện em là nhóm máu AB.
“Theo lý thuyết thì người nhóm máu AB không thể sinh ra con nhóm máu O .
“Chuyện này… em có biết không?”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Im lặng hồi lâu.
Cuối cùng tôi khẽ gật đầu.
“Nhiên Nhiên không phải con ruột của em.
“Con bé là con của chị em, chị ấy mất vì băng huyết khi sinh con.”
Cố Tùng mím môi: “Anh xin lỗi.”
“Lúc còn sống chị rất tốt với em. Khi em sáu tuổi, ba mẹ định bán em đi, chính chị là người đã đưa em về nuôi.
“Nhiên Nhiên còn quá nhỏ, em muốn chờ con bé lớn hơn chút rồi mới cân nhắc sự thật.”
“Anh hiểu.
“Anh sẽ giữ bí mật với em, yên tâm đi.”
“Cảm ơn .”
“Nhưng.” Cố Tùng tôi không chớp mắt. “Trước đây em từng cha của Nhiên Nhiên là trai hồi cấp ba của em?
“Vậy cũng là giả đúng không? Thực ra… chưa từng có người đó?”
“…Phải.”
Tôi thừa nhận.
“…” Cố Tùng nheo mắt, thấp giọng rủa một câu: “Tên khốn Lục Phỉ Chi, quả nhiên luôn lừa .”
“Anh từng đến Nam Thành.” Anh giải thích. “Lục Phỉ Chi hắn gặp em trong nhà hàng, biết em thêm cuối tuần ở đó.
“Anh từ xa một cái, vừa đúng lúc thấy em đang chuyện với một chàng trai.
“Lục Phỉ Chi chỉ vào người đó, là trai em, hai người cùng đi thêm, rất hạnh phúc.
“Sau đó hắn còn không ít lần kể về em và ‘ trai’ của em nhau thế nào, quá tin hắn, nên cứ thế nghe hắn bịa chuyện mấy năm trời.”
Tôi khó hiểu: “Hắn để gì?”
“Sợ không chịu buông tay.” Cố Tùng bình thản đáp.
“Nỗi lo đó cũng không phải vô cớ, sau này năm nào cũng lén đến Nam Thành vài lần.
“Nhưng em yên tâm, không đến phiền, chỉ là lúc rảnh rỗi có một hai ngày nghỉ, ở Đức cũng chẳng có bè, bay một vòng về ăn bữa sáng rồi về luôn.”
Tôi nhớ có hai lần từng thấy bóng dáng quen thuộc trên đường phố Nam Thành, lúc đó còn nghĩ chắc do mệt quá nên hoa mắt.
Hóa ra… thật sự đã đến.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tôi không dám nghe thêm nữa.
“Cố Tùng, em đã lừa , xin lỗi.
“Nhưng em chưa từng có ý định ai, trước kia không nghĩ đến, bây giờ cũng không.”
Tôi nhỏ, nhanh như sợ nghe thấy.
“Hiện tại em chỉ muốn nuôi Nhiên Nhiên thật tốt…”
Cố Tùng dường như không hề ngạc nhiên: “Ừ, không sao cả, có thể chờ.”
Anh nở nụ trêu chọc:
“Anh năm nay hai mươi bảy, đợi thêm tám năm nữa ba mươi lăm cũng , cũng chưa tính là quá già.”
Tôi hoảng lên: “Không phải, điều kiện của tốt như , không cần phải vì em mà…”
“An Niệm, em nghe đã.” Cố Tùng mỉm .
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thường ngày của , giờ như ánh lên vô vàn tia sáng lấp lánh.
Anh chậm rãi :
“Thực ra đã hai ba năm không còn nghĩ đến em nữa, cũng không đến Nam Thành.
“Kể từ khi Lục Phỉ Chi ‘’ với rằng em đã kết hôn, sinh con, tự nhủ không nên nhung nhớ nữa, nếu không sẽ là bất lịch sự.
“Thế nên từ ngày hôm đó, giống như thật sự quên em, bận rộn với thí nghiệm, tốt nghiệp, phẫu thuật, công việc, chưa từng nghĩ đến em lần nào nữa… cho đến khi về nước.
“Cho đến khi mẹ giục lập gia đình.
“Khoảnh khắc đó, lại nghĩ đến tên em, và chỉ có thể nhớ tên em.
“Cuối cùng phải thừa nhận rằng, ghen tỵ với cái người đàn ông đã cùng em xây dựng gia đình trong lời kể của Lục Phỉ Chi.
“Chỉ cần nghĩ tới việc mỗi sáng hắn bữa sáng cho em, mỗi tối đón em tan rồi cùng em dạo phố, tay trong tay…
“Anh đã phát điên vì ghen.
“Thế nên An Niệm, lần này cho dù là dây dưa không dứt cũng , đợi tám năm hay mười tám năm cũng , chỉ sợ… sợ nếu có một tia cơ hội nào để ở bên em suốt quãng đời còn lại, mà lại bỏ lỡ…
“Vậy thì cả đời này, sẽ tiếc nuối biết bao.”
21.
Nhiên Nhiên hồi phục sau phẫu thuật rất tốt, ra khỏi phòng hồi sức rồi chỉ cần ở lại thêm hai tuần nữa là có thể xuất viện.
Tuy nhiên trong ba năm tới vẫn cần định kỳ đến bệnh viện tái khám.
Tôi quyết định nhà ở lại Bắc Kinh một thời gian.
Vừa tiện nấu nướng bồi bổ cho Nhiên Nhiên, vừa tiện cho việc tái khám sau này.
Còn một lý do khác — sau khi biết tôi đến Bắc Kinh, giáo sư hướng dẫn cũ đã viết một lá thư giới thiệu, bảo tôi thử đến ở công ty công nghệ của một người bà ấy.
Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định.
Dù sao thì cũng nên bắt đầu tính đến chuyện học hành của Nhiên Nhiên, tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn để cho con bé một cuộc sống ổn định.
Sau khi sang nhượng cửa hàng online, tôi bắt đầu tìm nhà.
Bác sĩ Triệu biết chuyện thì rất nhiệt , giới thiệu cho tôi một căn hộ do ấy đang cho .
Nhà trang trí rất đẹp, khu dân cư cũng rất tốt, vị trí lại gần cả bệnh viện lẫn công ty công nghệ, gần đó còn có một trường mẫu giáo tư thục khá tốt.
Xem xong nhà, tôi lập tức trả tiền sáu tháng, tiêu luôn một nửa số tiền từ việc bán cửa hàng. —— và đó là còn trong trường hợp giá do bác sĩ Triệu đưa ra đã thấp hơn thị trường rất nhiều rồi.
Thật ra không phải tôi không tìm nhà rẻ hơn hay phòng ghép.
Chỉ là tôi và chị lúc nhỏ đều đã sống quá khổ rồi, tôi không muốn để Nhiên Nhiên cũng phải chịu những ngày tháng như thế.
…
Lục Cập bắt đầu nghỉ đông từ mấy hôm trước.
Thằng nhóc này chắc vì bài tập nghỉ đông quá ít nên rảnh quá, bắt đầu lo chuyện người lớn.
“Dì An, tiểu thúc của con thật sự không phải người tốt.”
Nó nhăn nhó ra mặt.
“Hôm qua con mới biết, chuyện mẹ kế con bỏ thuốc triệt sản cho ba — chính là do hắn bày mưu.
“Giờ mẹ kế con bị hắn nhốt vào viện tâm thần rồi, trong nhà không ai gì hắn cả.
“Dì An, dì mau dẫn Nhiên Nhiên đi lấy chồng lại đi, chứ người nhẫn tâm như hắn, ai biết sau này sẽ gì với hai mẹ con dì chứ.”
Vừa nó vừa chỉ về phía bác sĩ Cố đang khám phòng.
“Con thấy bác sĩ Cố rất ổn, là người tốt, hơn nữa ánh mắt ảnh dì rõ ràng là…”
!
Tôi vội đưa tay bịt miệng nó lại.
Nhưng rõ ràng… đã muộn rồi.
Cố Tùng nghe thấy.
Anh dừng lại một chút, khẽ liếc tôi.
Sau khi đi khỏi, Lục Cập tỏ vẻ trầm tư.
“Bảo sao dạo này bác sĩ Cố vừa xuất hiện là dì An liền siêu bận, nào là gõ máy tính, nào là gọt trái cây.
“Xem ra… đã có chuyện gì rồi.
“Lúc nãy ánh mắt bác sĩ Cố dì kiểu gì mà tội nghiệp thấy rõ…”
“…”
Ban đầu tôi còn nghĩ trẻ con thì không hiểu gì, Lục Cập thật sự quá thông minh.
Tôi đành phải thật với nó: “Dì và tiểu thúc của con đang thủ tục ly hôn.
“Chuyện người lớn, bọn dì sẽ tự giải quyết ổn thỏa. Con yên tâm, dì sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến Nhiên Nhiên.”
Lục Cập ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”
Nhiên Nhiên đang tựa bên cửa sổ bỗng quay đầu lại, vui mừng reo lên:
“Mẹ ơi mẹ ơi! Anh ơi ơi! Tuyết, có phải tuyết đang rơi không?”
Hôm qua Nhiên Nhiên vừa mừng sinh nhật.
Con bé đã bốn tuổi rồi.
Cuối cùng cũng có thể như bao đứa trẻ bình thường khác, đi học, vui chơi.
Cố Tùng, bác sĩ Triệu, bác sĩ Tần và các bác sĩ, y tá trực ở khoa nội trú đều đến mừng sinh nhật cho Nhiên Nhiên.
Tôi đặt một chiếc bánh kem thật to, còn chuẩn bị cờ hoa và hoa tươi tặng họ.
Nhờ có họ, Nhiên Nhiên mới tái sinh lần nữa.
“Nhiên Nhiên muốn chạm vào tuyết.”
Con bé xuống sân dưới đầy khao khát: “Anh tuyết mềm lắm.”
“Bây giờ chưa đâu.”
Lục Cập gấp một con thỏ giấy nhỏ dỗ dành con bé.
“Chờ đến tuần sau xuất viện, sẽ dẫn em đi đắp người tuyết.”
22.
Ngày xuất viện của Nhiên Nhiên đúng lúc là ngày Tiểu niên*.
(*Ngày Tiểu niên: Một ngày truyền thống của Trung Quốc, thường rơi vào khoảng 23 hoặc 24 tháng Chạp, coi là ngày bắt đầu chuẩn bị Tết.)
Tuyết ở Bắc Kinh đã dày đến ngập mắt cá chân.
Nhiên Nhiên sinh ra ở phương Nam, chưa từng thấy tuyết, vui mừng chạy nhảy khắp nơi.
Lục Cập ở dưới sân chơi với con bé rất lâu mới chịu lên lầu.
Tôi gói sủi cảo, mỗi chiếc đều thật nhỏ, nặn thành hình con thỏ, Nhiên Nhiên ăn từng cái một, vui vẻ ra mặt.
Chín giờ tối, tài xế nhà họ Lục đến đón Lục Cập về.
Chơi cả ngày đến kiệt sức, Nhiên Nhiên chẳng cần nghe kể truyện gì cũng ngủ thiếp đi.
Tôi thở phào, vừa định đi tắm thì điện thoại và chuông cửa cùng lúc vang lên.
Mở cửa ra, Lục Phỉ Chi đang đứng ngoài hành lang, sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi.
“A Niệm, xin lỗi, dạo này bận quá, không kịp đến đón hai mẹ con.”
Tôi đóng cửa sau lưng, đứng cùng Lục Phỉ Chi ngoài hành lang, hai người không ai gì.
“Nếu vẫn chưa chịu ký đơn ly hôn, sau Tết chỉ có thể ra tòa đúng lịch thôi.”
Lục Phỉ Chi thở dài: “A Niệm, giữa chúng ta… thật sự không còn gì để nữa sao?”
Thật ra, tôi cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Một năm trước, tôi và Lục Phỉ Chi vẫn còn là bè rất thân thiết.
Hồi đó, trong lớp cấp ba chỉ có tôi và ấy cùng thi đậu vào Nam Thành, mà lại còn cùng trường, cùng ngành. Từ đó chúng tôi dần dần có nhiều tiếp .
Ban đầu ấy hỏi tôi vài chuyện về sinh viên năm nhất, sau đó lại hỏi bài vở chuyên ngành, hoặc nhờ tôi giúp vài chuyện lặt vặt, không thường xuyên, cũng chẳng đến mức phiền.
Anh ấy luôn xuất hiện một cách vừa phải, lại rất đúng mực.
Suốt bốn năm đại học, chúng tôi đều khá bận rộn, mãi đến khi gần tốt nghiệp, mới có bữa ăn đầu tiên bên nhau.
Lúc đó nghe chuẩn bị trở về Bắc Kinh, tôi muốn cảm ơn vì mấy năm qua đã giới thiệu cho tôi không ít công việc thêm.
Nhưng trên bàn ăn, lại đầy tâm sự, rằng không thể quay về nữa, vì trai cả đề phòng, không muốn trở lại Bắc Kinh.
Sau đó vào ở tập đoàn Lục thị, còn tôi tiếp tục học cao học, cả hai lại bận rộn trở lại, mỗi năm vẫn gặp nhau một hai lần, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện một chút.
Quan hệ không hẳn là thân thiết, bè tôi vốn không nhiều, mấy năm trôi qua, Lục Phỉ Chi đã trở thành một trong số ít người tôi thật sự hiểu rõ và tin tưởng.
Huống chi khi tôi đang học năm hai cao học, Nhiên Nhiên ra đời, một mình tôi xoay xở khổ sở, Lục Phỉ Chi đã giúp tôi rất nhiều.
Vì thế sau này, cũng chính là năm ngoái, khi Lục Phỉ Chi hỏi tôi có thể kết hôn giả với ấy để ứng phó với gia đình không, tôi chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Anh con một gia tộc quyền quý ở Nam Thành đã để mắt đến , cha liền muốn kết hôn để tranh thủ thế lực ấy, trai cả thì không vừa mắt, đã chuẩn bị ra tay loại trừ .
Lục Phỉ Chi , chỉ cần nửa năm thôi, để trai tin rằng không còn dã tâm, để cha từ bỏ ý định thông gia kia.
Không ngờ, vừa mới lấy giấy đăng ký kết hôn không lâu, tôi lại phát hiện thẻ học sinh hồi cấp ba bị mất ngày xưa… đang nằm trong nhà của Lục Phỉ Chi.
Từ trước đến nay, hành vi và lời của Lục Phỉ Chi đều rất chừng mực, chưa từng để lộ chút gì bất thường.
Tôi hoàn toàn không ngờ Lục Phỉ Chi lại thích tôi, nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn giả với .
Tôi chỉ còn cách trốn tránh, ngoài chuyện hoàn lại tiền, tôi không hề liên lạc lại với .
Lục Phỉ Chi cũng tỏ ra rất phong độ, không dây dưa, chỉ buồn bã một câu: xin lỗi, đã dọa em rồi.
Anh thậm chí còn chủ đề nghị chấm dứt thỏa thuận hôn nhân sớm.
Hôm đó trùng hợp lại là ngày Nhiên Nhiên xuất viện, Lục Phỉ Chi muốn đến thăm Nhiên Nhiên một chút, sau đó thuận tiện cùng tôi đi nhận giấy ly hôn.
Thế , mới nửa quá trình kiểm tra xuất viện, cửa hàng online của tôi đột nhiên bị người ta tố cáo kinh doanh phi pháp, bắt buộc tôi phải đi xử lý ngay. Bất đắc dĩ, tôi đành nhờ Lục Phỉ Chi đưa Nhiên Nhiên nốt các xét nghiệm còn lại, đồng ý, còn nếu thời gian gấp quá thì sẽ chở Nhiên Nhiên đến thẳng cục dân chính gặp tôi.
Bạn thấy sao?