Xuân Về Chốn Cũ – Chương 5

Cố Tùng như thể nghi ngờ thính giác của chính mình.

Cố Tùng tôi, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoang mang.

"Ai cưới cơ?

"Bác sĩ Tần nào?

"Em đang đấy à?"

…Nhưng tôi còn hoang mang hơn cả .

Bốn mắt nhau, Cố Tùng như dần hiểu ra điều gì đó.

"Triệu Vũ… có phải là ta gì với em không?"

Anh nghiến răng.

"Anh và bác sĩ Tần đã với ta cả nghìn lần rồi  bọn chỉ là bè bình thường.

Vậy mà ta cứ nhất quyết không tin, suốt ngày tự suy diễn!"

"À… thì ra là …" Tôi gượng mấy tiếng, hơi lúng túng.

"Vậy… coi như em chúc trước…"

"Anh độc thân."

Cố Tùng chặn ngay lời tôi.

"Chưa từng có . Gần đây cũng không thể kết hôn. Không cần em tặng tiền mừng."

"Ờ… rồi…"

Tôi lại một lần nữa gửi lời cảm ơn đến Cố Tùng, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm  phải trả lại tiền sớm nhất có thể.

Khi chuẩn bị rời đi, bỗng quay đầu hỏi:

"Người đàn ông đó… ta bận việc sao?"

Tôi mất vài giây mới hiểu đang đến ai.

"Anh ấy… ừm, bình thường công việc khá bận."

Cố Tùng gật đầu, ánh mắt như mang theo chút suy nghĩ.

"Anh đã xem qua toàn bộ bệnh sử và phác đồ điều trị của Nhiên Nhiên.

Anh ước tính sơ bộ, tính cả lần này, tổng chi phí điều trị tim cho con bé trước sau ít nhất cũng từ 50 đến 60 vạn."

"Với kế hoạch trả nợ mà em vừa , hai năm hoàn trả 40 vạn, cộng thêm chi phí sinh hoạt  thì thu nhập trước đây của em gần như vừa khéo đủ chi trả cho toàn bộ."

"…Cho hỏi hơi riêng tư một chút, còn ta thì sao?"

Đôi mắt của Cố Tùng rất đậm, sâu như mực nhuộm, không thể phân biệt rõ ranh giới giữa giận dữ và thất vọng.

"Người đàn ông đó kiếm tiền mà không chi cho hai mẹ con em à?

Đến viện không đến, tiền phẫu thuật của con mình cũng không chịu chi?"

"Anh không có ý can thiệp vào cuộc sống riêng của em.

Nhưng một người cha như , kiểu 'góa bụa khi còn sống' này, đối với việc trưởng thành của một đứa trẻ… thật sự rất tệ."

Anh ngừng một lát.

"Hoặc là… còn một khả năng khác."

Ánh mắt thẳng vào tôi, không chớp.

"Phải chăng… em và ta đã ly hôn rồi?"

16

Khi Lục Cập dúi thẻ ngân hàng vào tay tôi, tôi giật nảy mình.

"Em lấy đâu ra nhiều tiền thế này?"

Nó mới sáu tuổi.

Dù nhà họ Lục có giàu đến đâu cũng không thể tùy tiện đưa cho một đứa trẻ sáu tuổi mấy chục vạn tiêu vặt, đúng không?

Hơn nữa tôi từng nghe , Lục Tư Đình chỉ thương Lục Hạo, còn với đứa con trai sinh cùng vợ trước như Lục Cập thì lại khá lạnh nhạt.

"Mẹ kế cho em đó."

Cậu bé trông rất ngoan ngoãn, "Đủ để trả tiền phẫu thuật cho Nhiên Nhiên."

Tôi bật , chắc lại là nó đào cái hố nào khiến bà Lục kia tự chui vào rồi.

Đúng là "trẻ con cáo già".

"Cảm ơn em. Nhưng mà Nhiên Nhiên đã đóng tiền phẫu thuật rồi."

"Tiền này em cứ giữ lại đi, em còn nhỏ lắm, sau này đừng nữa. Cẩn thận mẹ kế của em đấy."

"Vâng…"

Không hiểu có phải tôi nghe nhầm không, giọng Lục Cập lúc đó hình như… còn có chút không cam lòng.

Hôm nay là thứ bảy, Lục Cập chơi với Nhiên Nhiên cả ngày trong bệnh viện, còn hứa ngày mai sẽ đến nữa, khiến Nhiên Nhiên vui đến mức cứ ríu rít mãi.

Sau khi thấy hai đứa nhỏ ăn tối xong, tôi ra ngoài lấy nước.

Không ngờ chỉ vừa đi một lúc, lúc quay về trong phòng bệnh đã có thêm một người.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, bước nhanh đến chắn trước mặt Nhiên Nhiên.

Lục Phỉ Chi.

Ánh mắt ta tối sầm, gương mặt lộ rõ vẻ tổn thương.

Anh ta khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo tuấn tú.

Ngoài việc gầy đi một chút, không ai nghĩ ta từng ngồi xe lăn suốt nửa năm.

Toàn thân mang theo khí lạnh từ hành lang bệnh viện, đôi mắt đào hoa ẩn hiện chút mệt mỏi và đơn.

"Anh vừa xuống máy bay, cả ngày chưa ăn gì…

A Niệm, đi ăn với một bữa không?"

Tôi hoàn toàn không mảy may lay .

Nếu như không phải hai tháng trước, chính tai tôi nghe thấy lời của bác sĩ điều trị mà ta giới thiệu  khi báo bệnh của Nhiên Nhiên chuyển biến xấu, ta thản nhiên :

"Chết thì chết, đỡ phải vướng bận ấy mãi."

Thì có lẽ đến giờ tôi vẫn còn bị bộ mặt giả dối của ta lừa gạt.

"Chú?"

Lục Cập qua lại giữa tôi và Lục Phỉ Chi.

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Chú với dì An là…"

Lục Phỉ Chi còn chưa kịp gì thì giọng Cố Tùng từ ngoài cửa vang lên.

"Lục Phỉ Chi."

Anh hơi nhướng mày.

"Khi nào quay lại Bắc Kinh , sao không báo cho tôi một tiếng?"

Anh bước vào, vỗ vai Lục Phỉ Chi  người em lớn lên cùng nhau, đã lâu không gặp  ánh mắt và nụ đều rất thật lòng.

"Anh đưa cháu trai đến chơi với Nhiên Nhiên à?"

Lục Phỉ Chi không trả lời, chỉ thản nhiên :

"Chút nữa tôi sẽ đưa nó về."

"Anh đưa nó đến thì đương nhiên phải là người đón về chứ."

Cố Tùng hơi khó hiểu.

Anh hoàn toàn không hề nghi ngờ mục đích xuất hiện của Lục Phỉ Chi.

"Vai sao ?"

Ánh mắt Cố Tùng sắc bén, nhanh chóng nhận ra.

"Đụng phải bệnh nhân rối nửa năm trước, bị thương chút thôi, giờ gần khỏi rồi."

Nhiên Nhiên như sực nhớ đến chuyện lần trước, sợ hãi trốn sau lưng tôi, níu lấy vạt áo không buông.

Cố Tùng cẩn thận hỏi thêm vài câu.

"Vai trái của phải ý đấy, dù gì cũng đã tổn thương đến dây thần kinh."

Lục Phỉ Chi mỉm : "Biết rồi."

"À đúng rồi, còn nhớ An Niệm chứ?"

Cố Tùng bước lên, đứng cạnh tôi.

"Chắc cũng lâu rồi hai người chưa gặp lại…"

Ánh mắt Lục Phỉ Chi rơi vào tôi và Cố Tùng đang đứng cạnh nhau, sắc mặt lập tức lạnh hẳn xuống.

"Dĩ nhiên là nhớ."

Anh ta cắt lời Cố Tùng.

"Không cần phải nhắc.

Cũng phiền xác định lại vị trí của mình một chút.

Dù sao, ấy là… vợ tôi."

17

Trường Cửu Trung từng có một bài viết nổi tiếng:

“Giữa Cố Tùng và Lục Phỉ Chi, ai thích hơn?”

Cuối cùng, Lục Phỉ Chi thắng với đúng một phiếu.

Dưới phần bình luận, mọi người đều :

Cố Tùng tuy tốt là kiểu “cao lĩnh chi hoa”, khó tiếp cận.

Còn Lục Phỉ Chi thì luôn nở nụ nơi khóe môi, khiến người ta cảm thấy như gió xuân phả vào mặt.

Tôi trước kia cũng nghĩ như .

Cho đến những tháng ngày gần đây, tôi mới dần nhận ra…

Sự cố chấp và điên cuồng ẩn sâu trong cốt tủy của người đàn ông đó.

Không chỉ tôi

Ngay cả Cố Tùng, người đã quen biết Lục Phỉ Chi hai mươi năm, lớn lên như “mặc chung một cái quần”, cũng chưa từng thấy ta như .

Nhìn nét mặt Cố Tùng lúc này là biết ngay.

Cảm trên mặt dần dần đông cứng lại, trở nên xa lạ, như thể hôm nay là lần đầu tiên gặp Lục Phỉ Chi .

Vài giây sau, Cố Tùng bật , trong tiếng mang theo chút châm biếm và khó tin:

"Lục Phỉ Chi, có biết mình đang gì không?"

Lục Phỉ Chi không trả lời, mà lấy điện thoại ra, giọng bình thản:

"Muốn xem giấy đăng ký kết hôn không?"

Anh bật sáng màn hình, trên đó hiện rõ ảnh cưới của tôi và ta.

Cố Tùng đứng yên tại chỗ, người cứng đờ.

Anh không thể nào ngờ , người đàn ông mà vẫn luôn nhắc tới gần đây,

lại chính là người em thân thiết nhất của mình.

Rất lâu sau, Cố Tùng mới nhếch môi:

"Nhưng…

vợ con của , hình như không hoan nghênh lắm đâu."

Nhiên Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, con bé cảm nhận bầu không khí căng thẳng.

Nó rúc sau lưng tôi và Cố Tùng, hai tay nắm chặt lấy áo bọn tôi.

Lục Phỉ Chi vẫn giữ nét điềm đạm:

"Để chê rồi.

"Gần đây bận quá, không có thời gian ở bên hai mẹ con,

A Niệm với Nhiên Nhiên đang giận đấy mà."

Anh tiến lại gần tôi, "Đúng không, A Niệm?"

Tôi lùi lại một bước.

"Đủ rồi, Nhiên Nhiên cần nghỉ ngơi, về đi."

Tôi siết chặt tay con, không vạch trần ta  cũng chỉ vì không muốn cãi nhau trước mặt Nhiên Nhiên.

Lục Phỉ Chi dừng lại một chút.

"Vậy cũng , em và Nhiên Nhiên nghỉ ngơi đi.

Ngày mai lại tới thăm."

Miệng thì , suốt từ đầu tới cuối, ta chưa từng Nhiên Nhiên một lần.

Anh là kiểu người rất rõ mục đích.

Trước kia, để tôi nghĩ là người cha tốt, ta đóng vai "cha ruột" hoàn hảo, cưng chiều Nhiên Nhiên như công chúa, thậm chí từng che chắn cho con bé trong vụ bệnh nhân rối...

Nhưng từ lúc bị tôi vạch trần bộ mặt thật, ta không còn cố gắng đóng kịch nữa.

Nhiều nhất chỉ là miệng vài câu khách sáo, còn ánh mắt thì lạnh băng.

ta biết  tôi đã không tin nữa rồi.

Trẻ con có trực giác rất nhạy.

Ban đầu, Nhiên Nhiên còn hay hỏi:

“Sao Lục không quan tâm con nữa?”

Sau đó, có lẽ con bé cảm nhận Lục Phỉ Chi không thích nó… nên không hỏi nữa.

Giường bệnh của Nhiên Nhiên nằm gần cửa.

Tôi bước vài bước đến gần, nghe loáng thoáng cuộc chuyện bên ngoài:

"Anh Tùng… vừa rồi xin lỗi nhé."

Giọng Lục Phỉ Chi giờ đã bình tĩnh lại, trở về với vẻ lịch thiệp đầy tính toán, mang theo phong thái vô quen thuộc.

"Gần đây công ty gặp chút vấn đề, A Niệm cũng đang giận

không khống chế cảm ."

Một lúc sau, Cố Tùng đáp, giọng trầm:

"Khi nào ?

"Đừng với tôi là…từ hồi cấp ba đã thích An Niệm rồi?"

Ngữ điệu lặng lẽ, bên trong lại chứa đựng ý vị sâu xa.

"Lục Phỉ Chi…Tôi bỗng nhận ra, hình như…tôi chưa bao giờ ."

"Anh đúng."

Lục Phỉ Chi đáp, giọng không chút che giấu.

"Tôi đúng là thích A Niệm từ rất lâu rồi.

"Nhưng lúc đó cậu cũng thích ấy, tôi không muốn tranh giành với cậu  vì cậu là em của tôi."

"Chỉ là… A Niệm không thích cậu, tôi cũng đâu ."

"Về sau, khi vào đại học, tôi đi theo ấy vào Nam, bọn tôi bắt đầu từ bè mà tiến đến bên nhau…"

Không thể không thừa nhận, Lục Phỉ Chi thật sự rất giỏi ngụy trang.

Mấy lời hắn vừa ra, e là chút khó chịu ban nãy cũng sẽ nhanh chóng bị xí xóa.

“Nghe mấy năm nay ăn ở miền Nam rất thuận lợi.”

Cố Tùng chuyển đề tài, như đang hàn huyên chuyện cũ.

“Ba trai bây giờ đều rất tin tưởng , không ít chuyện của Lục gia đều để ra mặt xử lý.”

“Chỉ là giúp gia đình một chút thôi.” Lục Phỉ Chi mỉm .

“Thời gian trước đúng là khá bận, A Niệm và Nhiên Nhiên cảm ơn cậu đã chăm sóc. Hôm nào cả nhà chúng tôi mời cậu một bữa, đúng lúc cũng đã nhiều năm không gặp rồi…”

“Bận sao?”

Cố Tùng bất chợt cắt lời.

“Mấy phi vụ mấy trăm triệu à, bận đến thế? Vợ con nhập viện cũng không thèm quan tâm một lần?

“Số tiền kiếm có đưa cho An Niệm và Nhiên Nhiên không?

“Không đưa mà mẹ nó bận suốt ngày suốt đêm để cái quái gì?”

Tôi chết lặng.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Cố Tùng văng tục.

Anh ấy… là đang bênh vực tôi sao?

“Còn nữa, rốt cuộc là ấy đang giận dỗi, hay là do có lỗi khiến ấy muốn ly hôn, trong lòng không rõ sao?”

Nghe đến hai chữ “ly hôn”, giọng điệu của Lục Phỉ Chi trầm hẳn xuống.

“Là A Niệm với cậu?”

“Cái này khó đoán lắm à?” Từng chữ từng chữ lạnh lẽo thốt ra.

“Nếu không phải có lỗi với ấy, ấy sẽ phản cảm với đến thế sao?

“Nếu thật sự đối xử tốt với ấy, ấy sẽ gầy rộc đến mức này sao?

“Anh đã ở bên ấy rồi, tại sao lại không biết trân trọng?”

Tôi bị cảm trong lời Cố Tùng chấn .

Nhưng… giữa tôi và Lục Phỉ Chi không phải như ấy nghĩ…

“Đây là chuyện giữa tôi và A Niệm.”

Giọng điệu của Lục Phỉ Chi lạnh đến rợn người.

“Bọn tôi sẽ tự giải quyết, không cần người ngoài như cậu phải bận tâm.

“Còn cậu, tốt nhất mau tìm đi, nếu không tôi cũng phải nghi ngờ, cậu vẫn còn vương vấn A Niệm đấy.”

Một màn thăm dò quá rõ ràng.

Thế sau một khoảng im lặng dài.

Tôi nghe thấy giọng của Cố Tùng.

——“Thì sao chứ?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...