29.
Tối hôm trước giao thừa, Cố Tùng lái xe về nhà cũ của Cố gia, chắc đến mùng Hai mới quay lại.
Chiều hôm sau, người nhà họ Lục cũng đến.
Vị bà cụ từng gặp lần trước, sau khi phát hiện Cố Tùng không có ở nhà, Lục Cập cũng không ở bên căn hộ của Cố Tùng mà lại ở chỗ tôi, liền cau mày đảo mắt đánh giá khắp căn phòng. Nhiên Nhiên đã lễ phép chào “chào bà nội” đến hai lần, bà ta hoàn toàn giả vờ không nghe thấy.
Cuối cùng, ánh mắt bà ta rơi thẳng lên người tôi.
“Cô An, tôi là người chuyện khá thẳng, không thích vòng vo, có vài lời có thể khó nghe, mong hãy nghe cho kỹ. Dù sao cũng là vì tốt cho .
“Tôi có một đứa cháu bên ngoại, trạc tuổi với Tiểu Cố, nhan sắc xinh đẹp, lại là cử nhân luật tốt nghiệp từ đại học Ivy League. Quả thật xứng đôi với Tiểu Cố vô cùng.
“Tôi ra , giữa và Tiểu Cố có chút dây dưa.
“Nhưng người trưởng bối như chúng tôi, cho dù có phải đóng vai ác, thì cũng phải lo nghĩ cho tương lai của con cháu.
“Cô nên hiểu, những gia đình như chúng tôi rất coi trọng gia phong, càng không thể có bất kỳ vết nhơ nào.
“Chưa tới xuất thân gia đình của , chỉ riêng việc còn dẫn theo một đứa con riêng — tất nhiên, không cần giải thích gì chuyện tuổi trẻ lầm lỡ, kiểu phụ nữ như tôi đã thấy nhiều…”
“Bà nghĩ nhiều rồi.” Tôi cắt lời. “Không ai định giải thích gì với bà cả.”
Ban đầu tôi chỉ định qua loa đối phó với bà lão kỳ quặc này.
Nhưng bà ta thật quá đáng — ra mấy lời ấy ngay trước mặt một đứa trẻ!
“Thứ nhất, con tôi không phải ‘gánh nặng’, nó là điều quan trọng nhất trong đời tôi. Thứ hai, giữa tôi và Cố Tùng thế nào cũng không đến lượt bà can thiệp. Con trai và con dâu của bà bà còn chẳng lo nổi, tay bà đúng là vươn xa quá rồi đấy?
“Còn nữa, mấy năm nay nhà họ Lục các người thiếu gì bê bối?
“Xuất thân của tôi có kém cách mấy, ít ra trong nhà không có ai cam tâm nguyện đi thiếp cho người ta, bà xem có đúng không?”
“Cô…!” Bà cụ tức đến phát run.
Có lẽ từ trước đến nay chưa từng ai dám với bà kiểu đó, bà vừa ôm ngực vừa giơ tay chỉ thẳng vào tôi: “Không còn phép tắc gì nữa! Cô chuyện với trưởng bối kiểu gì thế hả?!”
Lục Cập nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Bà nội à, mấy lời bà với dì An nãy giờ, ấy đều nghe thấy hết rồi.”
Nó giơ màn hình điện thoại lên, hiển thị đang trong cuộc gọi. “Chú Cố chắc sẽ đích thân cảm ơn bà đấy ạ.”
Lục Cập lịch sự, để lộ mấy cái răng nanh, lời nó ra lại khiến sắc mặt bà cụ tái xanh.
“Cái đồ ăn cháo đá bát, mày quên mất họ của mày là gì rồi sao?!
“Bảo sao tao với Tư Đình chưa từng ưa nổi mày, quả là không oan!”
“Vậy con cũng có thể không mang họ Lục nữa mà.”
Lục Cập thản nhiên : “Họ An nghe cũng hay mà. An Cập. Khá là hợp.”
Thấy bà cụ tức đến nỗi tay cũng run bần bật, tôi sợ bà ta phát bệnh, vội gọi tài xế đang đợi ngoài cửa vào đưa bà về.
30.
Làm ầm đến mức đó, Tết năm nay đương nhiên Lục Cập không về nhà họ Lục nữa.
Tôi hỏi nó gọi cho Cố Tùng lúc nào.
“An Nhiên gọi bà ta hai lần ‘bà nội’ mà bà ta chẳng buồn đáp lại!
“Gần đây bà ta cứ ra sức nịnh bác sĩ Cố, nên em thấy tốt nhất là gọi thẳng cho ấy, để ấy tự ra mặt xử lý.”
“Cũng biết mách lẻo đấy chứ.”
May mà Nhiên Nhiên không bị ảnh hưởng gì.
Lúc này con bé vẫn vừa tò mò nghe chúng tôi chuyện, vừa nghịch cục bột mì vừa nhào xong trên bàn.
Nhiên Nhiên có một thói quen, không rõ là tốt hay xấu: bé phân biệt rất rạch ròi ai là người nhà, ai là người ngoài. Những ai không quan trọng, gì con bé cũng chẳng thèm để tâm.
Nhất là khi biết Lục Cập sẽ không về nhà họ Lục ăn Tết nữa, con bé đã vui đến mức sắp không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc.
Chuyện vừa rồi, bé sớm đã vứt ra sau đầu.
…
Khi chuông cửa vang lên lần nữa, tôi cứ tưởng bà cụ nhà họ Lục quay lại.
Tôi và Lục Cập nhau, chỉ nửa giây sau, nó đã nhanh chóng gọi cho Cố Tùng.
Không ngờ chuông lại vang ngay từ ngoài cửa.
Vừa mở cửa ra, Cố Tùng đã đứng đó, vai áo vương đầy tuyết.
…
Tôi và Nhiên Nhiên chưa từng có một đêm Giao thừa nào náo nhiệt đến thế.
Hai đứa nhỏ tắm từ sớm, thay đồ đỏ rực, mỗi đứa buộc hai búi tóc nhỏ, đáng chẳng khác gì mấy đứa trẻ trong tranh Tết.
Trước khi Lục Cập kịp cau có đòi gỡ búi tóc, tôi đã chụp liên tục nửa tiếng ảnh bằng điện thoại.
Bữa cơm tất niên là tôi và Cố Tùng cùng nấu, tính cả bánh chẻo là vừa tròn tám món.
Không ngờ lúc tôi từ bếp đi ra, búi tóc của Nhiên Nhiên đã từ hai cái “phân thân” thành hơn chục cái — cái nào cái nấy vểnh lên như pháo bông, con bé thì tay múa chân đạp khoái chí, còn Lục Cập đến gập cả người. Nó còn quay lại một đoạn video, rồi xoa đầu Nhiên Nhiên.
“Lớn lên rồi sẽ mở cho em xem.”
Bữa cơm tất niên kéo dài rất lâu, đến khi chương trình xuân vãn bắt đầu thì chúng tôi mới vừa dọn dẹp xong, ngồi xuống ghế.
Không biết Lục Cập đào ở đâu ra một bộ cờ cá ngựa, bốn người chơi vừa đủ.
Nhiên Nhiên học chơi xong thì hăng nhất, cứ chờ mãi để tung xắc.
Mà tay con bé đỏ lắm, cả tối, quân cờ của Cố Tùng và Lục Cập bị con bé đá về nhà… lần lượt là chín và bảy lần.
…
Đến khi đêm khuya yên ắng, đã gần mười một giờ.
Nhiên Nhiên miệng muốn thức canh giao thừa, đã ngủ gục trên ghế sofa từ lúc nào.
Tôi bế con bé về phòng, rồi lần thứ ba lên tiếng giục Cố Tùng về nhà họ Cố.
Cố Tùng chỉ bất lực: “Anh thật sự đã bàn trước với ba mẹ rồi. Trưa ăn Tết ở nhà cũ, tối sẽ về đây.
“Lúc Lục Cập gọi điện, đã đang lái xe trên đường rồi, không phải đột ngột chạy tới đâu.
“Nếu em thật sự muốn đuổi về, thì phải tự mình chuyện với mẹ đấy, vừa hay bà vẫn chưa gặp em…”
Anh bật giao diện video call với mẹ ra, giả vờ định bấm gọi.
Tôi hốt hoảng, thốt lên: “Chúng ta gặp rồi!”
…
Một lúc im lặng.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc của Cố Tùng, chậm rãi nhắc lại:
“Em từng gặp mẹ rồi.
“Từ tám năm trước, em đã gặp.”
Vài ngày trước lễ tốt nghiệp, một kịch bản cũ rích: một người phụ nữ ăn mặc quý phái, giọng dịu dàng, những lời bà ta … thực chất chẳng khác gì ý tứ của bà cụ nhà họ Lục hôm nay.
Thật ra, tôi rất hiểu cảm giác đó.
Nghĩ đến tương lai nếu có một ngày Nhiên Nhiên bị một tên nhóc rỗng túi lừa mất, còn vì hắn mà bỏ cả tương lai, tôi chắc sẽ đánh cho tất cả đám nhóc tóc vàng hoe tôi gặp một trận nên thân.
Cố Tùng cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi quả quyết: “Nhưng năm thi đại học đó, mẹ đang công tác ở nước ngoài, nhớ rất rõ — cả năm ấy bà không về nhà, ngay cả Trung thu, Tết, hay sinh nhật ba cũng không.”
Tôi hơi khựng lại.
“Có thể bà ấy lén quay về mà không với thì sao? Dù gì cũng là chuyện quan trọng ảnh hưởng tới tương lai của .
“Bà sợ nếu em đồng ý, thì sẽ thật sự từ bỏ du học…”
“Khoan đã —
“Anh chưa từng với mẹ là… định tỏ với em…”
Giọng chững lại.
Bỗng ngộ ra điều gì.
“…Lục. Phỉ. Chi!”
Anh bật vì tức giận.
“Từ đầu đến cuối, chỉ có cậu ta biết định tỏ với em, cũng chỉ có cậu ta biết nhà định cho ra nước ngoài!”
Sợ tôi không tin, lập tức gọi video lại cho mẹ.
Tôi và người ở đầu bên kia đều bất ngờ sững sờ.
Nhưng mẹ phản ứng rất nhanh, mỉm hỏi tôi có phải là cùng bàn của Cố Tùng hồi cấp ba không, còn thân thiết mời tôi tới nhà ăn cơm.
Giọng bà nhẹ nhàng, phong thái tao nhã — là sự dịu dàng mà tám năm trước, người phụ nữ kia có mặc bao nhiêu đồ sang trọng cũng không thể nào bắt chước .
Tôi không ngờ, Lục Phỉ Chi lại có tâm tư sâu đến thế… từ lúc ấy đã giở trò như rồi.
Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, ngoài cơn giận, trong mắt Cố Tùng còn lộ rõ nỗi thất vọng.
Anh đã từng nghĩ người thân thiết nhất… lại phản bội từ sớm như thế.
Tôi cũng chẳng biết nên an ủi thế nào.
Dù gì, tôi cũng từng là với Lục Phỉ Chi.
Một lúc lâu, hỏi tôi:
“Nếu như không có chuyện đó…
“Em có từ chối không?”
Tôi nghĩ một lúc.
“Có.”
“Tại sao?” Cố Tùng cao hơn tôi nhiều, cúi mắt xuống, ánh đèn hắt lên mi dài, khiến trông vừa cố chấp lại vừa… tủi thân. “— Rõ ràng là em cũng thích .”
!
Tôi nghẹn lời trong một thoáng.
“Ai… ai chứ…”
Cố Tùng mở lịch sử cuộc gọi ra.
“Hôm đó, vô nghe cuộc trò chuyện của em và Lục Phỉ Chi.”
?!
Thì ra cuộc gọi lúc đó là từ Cố Tùng?!
Lúc đó tôi thấy số lạ nên định ngắt máy, chuông cửa lại vang lên cùng lúc, tôi bối rối thế nào lại lỡ tay bấm nhận cuộc gọi…
Nghĩ đến việc tất cả những lời mình đều bị Cố Tùng nghe thấy, tôi chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống cho xong.
Cố Tùng khẽ giơ tay chặn đường lui của tôi.
“Có thể kể cho nghe không?”
Giọng thì mềm mỏng hoàn toàn trái ngược với hành .
“Là vì khoản nợ của gia đình sao? Hay là vì gã rể kia?
“Hoặc… là do những lời từng khiến em thấy áp lực?
“Nếu là vì nhà , em cứ yên tâm, ba mẹ đều rất dễ tính, không khó sống đâu.”
Một lúc rất lâu sau, cuối cùng tôi mới cất tiếng, chậm rãi.
“Là vì… sợ mất.”
Bạn thấy sao?