Xuân Về Chốn Cũ – Chương 1

01.

Khoảnh khắc đó, tôi còn nghĩ, liệu có phải trùng tên không.

Cho đến khi tôi quay đầu lại, thấy đôi mắt đen nhánh, lạnh nhạt kia sau lớp khẩu trang.

Đây là lần đầu tiên sau 8 năm tôi quay lại Bắc Kinh.

Nơi đầu tiên tôi đến sau khi xuống tàu là bệnh viện chuyên khoa tim nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh.

Người đầu tiên tôi gặp lại, lại là người tôi không muốn gặp nhất trong đời.

Và câu đầu tiên Cố Tùng , lại là với bác sĩ Triệu.

Ánh mắt cậu ấy chỉ lướt qua tôi một cách hờ hững rồi thu lại.

Giọng bình thản không chút gợn sóng: "Tôi biết rồi, đưa người nhà bệnh nhân đến phòng việc tôi chờ đi, tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh đã."

Hiển nhiên.

Cố Tùng không nhận ra tôi.

02.

Khi nãy ở cổng bệnh viện, tôi đi quá vội, vấp vào gờ giảm tốc mà ngã một cú.

Lúc đó chỉ lo kiểm tra xem Nhiên Nhiên có bị thương hay không, không để ý rằng tay và cánh tay của mình đã bị trầy xước cả một mảng da.

Bác sĩ Triệu có gương mặt thô kệch lại mang trái tim ấm áp.

Khi giúp tôi xử lý vết thương, ông không nhịn cằn nhằn đôi câu:

"Xem như vì con bé, thì cũng phải chăm sóc bản thân mình trước đã chứ?

"Nhìn gầy như , sau này con bé lớn hơn, ôm còn không nổi nữa ấy chứ."

Tôi cúi đầu .

Chiếc áo khoác đã mua từ 5 năm trước đã bạc màu, cổ áo và cổ tay đều sờn rách.

Cánh tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, toàn thân phủ đầy vẻ tiều tụy và mệt mỏi như sắp tràn ra ngoài...

Từ khi Nhiên Nhiên ra đời, tôi ôm con rong ruổi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, gần như chưa từng có một đêm ngủ yên.

Thời gian trước ở Nam Thành gặp lại học cấp ba, ấy sợ hãi vì ngoại hình tôi bây giờ, gần như không nhận ra tôi nữa.

"Vâng." Tôi cố lấy lại chút tinh thần, "Cảm ơn bác sĩ."

"Tôi sát trùng vết thương cho nhé, sẽ hơi đau một chút, chịu đựng chút nha."

Nhiên Nhiên nằm sấp trong lòng tôi, đôi mắt vẫn dõi theo tác của bác sĩ Triệu.

Nghe đến chữ "đau", con bé đột nhiên quay người, vòng tay ôm lấy cổ tôi.

"Mẹ."

Bé hôn nhẹ lên mắt tôi, giọng non nớt: "Hôn hôn, không đau."

Trước đây mỗi lần con bé tiêm, tôi đều che mắt bé lại, hôn lên má để bé phân tâm.

, trong thế giới nhỏ bé của con, "đau" là thứ có thể "hôn hôn" thay thế.

"Ừ, Nhiên Nhiên hôn rồi, mẹ quả nhiên không đau nữa."

Tôi đổi tay để bôi thuốc, tay còn lại ôm con bé chặt hơn một chút.

"Con thật đáng ."

Giọng bác sĩ Triệu đột nhiên trở nên mềm mỏng.

"Bé tên An Nhiên đúng không? Tên rất hay. Còn nhỏ mà đã biết thương mẹ như thế, đúng là bảo bối ngoan.

"Nhiên Nhiên năm nay mấy tuổi rồi, sắp đi mẫu giáo chưa?"

Nhiên Nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời:

"Mẹ, cũng đau.

"Nhiên Nhiên ba tuổi.

"Không, Nhiên Nhiên, đến bệnh viện."

Nhiên Nhiên chuyện muộn hơn so với những đứa trẻ khác, hiện tại cũng chưa mạch lạc lắm, thích từng từ một.

Bác sĩ Triệu thu dọn hộp thuốc, đưa tay xoa đầu Nhiên Nhiên.

"Nhiên Nhiên rồi sẽ khỏe lại thôi, đến lúc đó có thể đi mẫu giáo chơi với các nhỏ khác rồi."

Ông lại quay sang an ủi tôi:

"Cô yên tâm, sư đệ tôi sắp về rồi, lát nữa chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn về trạng của Nhiên Nhiên.

"À đúng rồi, sư đệ tôi chính là bác sĩ Cố đó, Cố Tùng."

Hèn chi, ông ấy có vẻ rất thân thiết với Cố Tùng.

Từ lúc ông bắt đầu chuyện, tôi gần như không xen vào câu nào.

"Cô đừng nó nhỏ hơn tôi vài tuổi, chứ mấy bài SCI nó đăng còn gấp mấy lần tôi ấy chứ.

"Lúc tôi mới quen nó ở Đức, nó còn nhỏ hơn tôi ba khóa, sáu năm sau, nó tốt nghiệp tiến sĩ cùng tôi luôn mới ghê!

"Trong học viện của chúng tôi có một giáo sư nổi tiếng nhất về tim mạch, bình thường dữ lắm, mà lại đặc biệt mềm mỏng với nó. Không chỉ nhận đệ tử thân truyền cuối cùng, sau tốt nghiệp còn kéo nó về viện nghiên cứu của mình luôn."

Tôi cũng chẳng lấy lạ.

Tôi nhớ hồi học cấp ba, môn Sinh và Hóa của Cố Tùng lần nào cũng tuyệt đối điểm tối đa.

Giáo viên hai môn đó cứ gặp cậu ta là mắt sáng rực.

"Nói đi cũng phải lại, với sư đệ tôi hình như quen nhau hả?"

Bác sĩ Triệu đảo tròng mắt một vòng.

"Sao tôi thấy giữa hai người có gì đó là lạ nha?"

03

Tôi khựng lại trong giây lát.

"Chắc là không đâu."

Nhưng bác sĩ Triệu có vẻ rất tin vào trực giác của mình: "Cô quen bác sĩ Cố từ trước à?"

"…" Tôi đành , "Tôi và bác sĩ Cố... đúng là học cấp ba."

"Quả nhiên mà!"

Bác sĩ Triệu lập tức kéo tôi vào đề tài tám chuyện.

"Cố Tùng hồi cấp ba có sớm không?"

Tôi ngẫm nghĩ một chút: "Hình như chưa từng nghe, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ."

"Tôi biết mà!" Bác sĩ Triệu vỗ đùi cái đét, "Thằng nhóc này lúc ở Đức thì ghét ồn ào, tiệc tùng gì cũng lười tham gia, ngày nào cũng chỉ ru rú trong ký túc xá hoặc ở phòng thí nghiệm.

"Ngày đầu tiên nhập học, đúng lúc con phố bên cạnh có tổ chức trình diễn thời trang, có người tưởng Cố Tùng là người mẫu nam đi nhầm chỗ, chụp vài tấm hình rồi mang đi hỏi khắp nơi, thế là cậu ta nổi như cồn trong trường luôn.

"Hồi đó ai cũng đoán xem cậu ta sẽ bị ai cưa đổ trước. Kết quả là không những đại học chẳng có ai theo , đến cả khi tốt nghiệp tiến sĩ vẫn không nào hẹn cậu ta ra ngoài.

"Rõ ràng gương mặt đó… nghĩ thử xem, ai mà ngờ , đúng là uổng phí cái mặt trời cho."

Cố Tùng… đúng là có một gương mặt trông rất ra dáng kẻ đào hoa.

Đôi mắt phượng ấy quá mức mê người, sống mũi cao sắc nét, đuôi mắt dài, hàng mi cũng rất dày. Mỗi lần ngước mắt người khác, luôn mang theo vẻ lạnh nhạt thờ ơ như chẳng quan tâm gì.

Giống hệt kiểu người bẻ gãy trái tim người ta xong còn tỏ ra bất đắc dĩ đầy chính nghĩa.

Nhưng, nghe gia tộc gốc rễ sâu dày nhà cậu ấy có quy củ vô cùng nghiêm khắc, thêm vào đó bản thân Cố Tùng lại là người có tam quan đoan chính, không những không bừa bãi, thậm chí... trong chuyện cảm lại có phần đáng ngạc nhiên là... quá đỗi thuần khiết.

Ít nhất là tám năm trước, Cố Tùng vẫn như ...

"Nhưng mà, dạo này nhóc ấy rốt cuộc cũng chịu đơm hoa kết trái rồi đấy!" Bác sĩ Triệu thần thần bí bí .

"Năm nay cậu ta đột nhiên từ bỏ tiền đồ rực rỡ để quay về nước, nghe đâu là vì một sư tỷ bên nhóm nghiên cứu hàng xóm.

"Sư tỷ đó là học trò cưng của một giáo sư khác trong học viện, mà còn là gia truyền với nhà Cố Tùng, hai ông nội của họ là chiến hữu cũ đấy.

"Cô xem, trên đời còn có cặp đôi nào hợp hơn nữa không?"

Tôi lặng lẽ lắng nghe.

"Đúng là rất xứng đôi."

Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ, sau bao nhiêu vòng vèo rốt cuộc cũng về bên nhau.

Giống hệt chuyện cổ tích.

"Tiếc là hai người trước kia chẳng đứa nào mở lòng, một mực chỉ lo nghiên cứu.

"Cho đến vài tháng trước sư tỷ kia quay về nước, Cố Tùng chắc cũng cảm thấy gấp gáp, liền lập tức hí hửng theo về. Hơn nữa sư tỷ vào ở Nhị Viện, Cố Tùng cũng vào Nhị Viện. Cô xem, chẳng phải có gì đó hay sao?"

Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng: "Không giống trùng hợp."

"Đúng đó! Cố Tùng là kiểu người miệng thì cứng, rõ ràng là 'ngàn dặm truy thê' rồi còn gì.

"À đúng rồi, Cố Tùng hồi cấp ba không đương, kiểu gì cũng phải từng thích nào chứ? Khi cậu ta theo đuổi ai thì thế nào? Có từng tỏ với ai chưa?"

"…"

Tôi ngượng ngùng cúi đầu.

"Không rõ lắm, hồi cấp ba tôi với bác sĩ Cố… không thân thiết."

Bác sĩ Triệu có chút tiếc nuối: "Vậy à, tính cách cậu ta đúng là chẳng có mấy người ..."

Còn chưa hết câu, phía sau vang lên hai tiếng gõ cửa.

Cố Tùng từ tốn thu tay lại.

"Đang chuyện gì thế?"

"Không có gì không có gì!"

Bác sĩ Triệu giật mình, vội : "Ờ thì, trưởng khoa gọi tôi, tôi đi trước nhé, tạm biệt hai người cứ chuyện tiếp đi!"

04

Cố Tùng chắc không nghe cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng không nhận ra tôi là ai.

Thật ra năm lớp 12, tôi và Cố Tùng từng ngồi cùng bàn nửa năm.

Nhưng cậu ấy vốn không phải kiểu người nhiều, còn tôi thì quá bận rộn.

Bận học, bận kiếm tiền.

Mỗi ngày ở trường, tôi gần như đều vùi đầu vào bài tập suốt từ tiết đầu đến tiết cuối.

Tôi phải hoàn thành hết bài tập trước khi tan học, để sau khi về nhà còn có thời gian giặt giũ, nấu cơm, chuẩn bị nguyên liệu, nhào bột, xay đậu sữa đậu nành, rồi sáng sớm hôm sau dậy từ bốn giờ để giúp chị hấp bánh bao, giành chỗ bán bữa sáng.

Ngồi cùng bàn đủ lâu, dĩ nhiên sẽ hình thành vài sự ăn ý không lời.

Ví như tôi ngồi phía trong sát tường, có lẽ thấy tôi ra vào bất tiện, nên mỗi lần đi lấy nước, Cố Tùng luôn tiện tay lấy giúp tôi luôn.

Ví như tôi biết Cố Tùng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nên mỗi lần thu bài kiểm tra giúp cậu ấy, tôi đều gập lại cho thật ngay ngắn.

Ví như khi tôi tranh thủ trong giờ học bài, chỉ cần thấy thầy chuẩn bị bước xuống bục giảng, Cố Tùng sẽ lặng lẽ gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu cho tôi.

Ví như sáng nào tôi cũng tiện tay thêm một phần xôi gà cho Cố Tùng  không thêm nấm hương...

Thế , mỗi ngày chúng tôi chuyện với nhau chắc chưa đến năm câu.

Ngoài khoảng thời gian nửa năm ngồi cùng bàn và lần tỏ bất ngờ của Cố Tùng lúc tốt nghiệp, suy cho cùng, giữa tôi và cậu ấy, đúng là chẳng thân thiết gì cho cam.

Cho nên khi nãy bác sĩ Triệu hỏi, tôi cũng chỉ thật lòng.

Cho nên việc Cố Tùng không nhớ ra tôi, cũng là điều hoàn toàn bình thường.

"Vừa rồi tôi đã xem qua bệnh án."

Cố Tùng liếc Nhiên Nhiên đang ngủ trong lòng tôi, không một câu thừa nào, vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề.

"Giờ tôi cần biết thêm một số huống cụ thể."

Cậu ấy tiếp tục hỏi thêm nhiều chi tiết về bệnh sử và các cuộc phẫu thuật trước đây của Nhiên Nhiên, không bỏ sót điều gì, vừa hỏi vừa ghi chép vào máy tính, vô cùng tập trung.

Sắp xong thì, trong lúc kéo chuột, Cố Tùng đột nhiên hỏi:

"Những ca phẫu thuật trước của bé đều là một mình chăm sóc?

"Chồng đâu?"

Tôi không nghĩ ngợi gì, đáp luôn: "Anh ấy khá bận.

"Những lần phẫu thuật đều là tôi đi cùng, nếu cần biết gì thêm thì cứ hỏi tôi."

Tay Cố Tùng hơi khựng lại, khẽ ngẩng mắt tôi.

Đôi mắt ấy dường như còn đen hơn cả người thường.

"Bận?

"Bận gì mà còn quan trọng hơn cả con ruột của mình?"

Tôi nhất thời nghẹn lời.

May mà Cố Tùng có vẻ cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu.

Cậu ấy lại cầm bệnh án lên, mày hơi nhíu lại.

"Bệnh của bé đúng là khá phức tạp."

Tôi lập tức căng thẳng, tim như bị bóp nghẹt, đến mức tai cũng bắt đầu ù nhẹ.

"Con bé còn quá nhỏ." Giọng cậu ấy như vang vọng từ sau một lớp kính, "Tình trạng cụ thể cũng khác với bệnh nhân tôi từng gặp trước đây."

Nói rồi, Cố Tùng dường như chuẩn bị đặt bệnh án xuống.

Tim tôi như lỡ mất một nhịp, hoảng hốt siết chặt lấy tay áo cậu ấy theo phản xạ.

"Bác sĩ, xin …"

Tôi sợ đánh thức Nhiên Nhiên, nên hạ thấp giọng đến mức gần như thì thầm.

"Xin hãy cứu lấy con bé… con bé mới ba tuổi thôi."

Bệnh của Nhiên Nhiên khó khăn lắm mới thấy chút hy vọng, nếu đến cả Cố Tùng cũng không nhận chữa…

Tôi vội rút phong bì vẫn luôn mang theo bên người, không quá dày cũng chẳng quá mỏng, dúi vào tay cậu ấy.

Cố Tùng khựng lại, cúi mắt vật trong tay.

Một lát sau, cậu ấy hơi nheo mắt lại.

Nhìn tôi chằm chằm.

"Cô đang… đưa tôi phong bì à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...