Ta sốt ruột đẩy tay đại ca và tẩu tẩu ra và chạy đến trước mặt y.
Ta nắm lấy tay y – hai tay ta chỉ đủ để nắm trọn một bàn tay ấy.
Ta vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.
Đôi mắt của Bùi Xuân Sơn thoáng hiện vẻ bối rối, sau đó là ngạc nhiên, rồi cuối cùng là một nụ mãn nguyện, không ra lời mà vẫn khẳng định chắc chắn.
Bàn tay to lớn của y siết chặt lấy tay ta, :
“Vậy thì theo ta đi.”
Khi y đã kéo ta bước đi mấy bước thì ta níu lại, chỉ về phía sân nhà mình và ra hiệu y theo ta.
Ta vào nhà bế tiểu muội đang nằm trong tã lót ra ngoài.
Đại ca ta – người nãy giờ đang im lặng cuối cùng cũng tìm cơ hội.
Hắn cậy ta không biết , cũng chẳng biết chữ nên ngang nhiên bịa chuyện:
“Bùi gia, không phải tiểu nhân không muốn giao muội muội cho ngài hưởng thụ, mà là nàng sinh ra một đứa con hoang, e rằng sẽ ô uế phủ đệ của ngài.”
Ta gấp gáp lắc đầu liên tục, Bùi Xuân Sơn chỉ liếc ta, rồi sang tiểu muội trong tã lót.
Y bước tới, đưa tay ra vụng về trêu tiểu muội.
Tiểu muội đói bèn khóc òa lên. Y vội rụt tay lại, ngượng ngùng:
“Xem ta này, cổ tay to như cổ, rốt cuộc lại dọa khóc đứa nhỏ.”
Y quanh căn nhà trống trải của ta, dường như đã hiểu ra điều gì liền hỏi:
“Đây là một tiểu nương phải không?”
Thấy ta gật đầu, ánh mắt y như lưỡi dao sắc bén hướng về phía đại ca ta.
Hắn còn đang định thêm đã bị tẩu tẩu ngăn lại.
Tẩu tẩu vội hòa giải:
“Nếu Bùi gia không chê mẫu tử nàng thì mang đi cũng tốt. Ngài cũng thấy đấy, chúng ta thực sự không nuôi nổi hai cái miệng này.”
Bùi Xuân Sơn khẽ vết sẹo trên khóe miệng hơi nhếch lên.
Đó là một ngày thu trong trẻo mà ta sẽ nhớ mãi cả đời này.
Y cẩn thận đón lấy tiểu muội, một tay ôm nàng, một tay còn lại thì nắm lấy ta.
Câu ấy của y ta cũng sẽ ghi nhớ cả đời:
“Nhìn như này thì hai mẫu tử các ngươi cũng chẳng khiến ta nghèo đi .”
“Đi thôi, chúng ta đi sống cuộc đời của chính mình.”
Ta lại khóc một lần nữa, là khóc vì vui mừng.
“Đi thôi, chúng ta đi sống cuộc đời của chính mình.”
Đây là câu thoại cảm nhất mà ta từng nghe trong đời.
03
Bùi Xuân Sơn có một tiểu viện cách doanh trại không xa.
Từ bên ngoài vào, viện có phòng chính, có nhà ngang, gạch xanh ngói xám, tốt hơn căn nhà lợp tranh của ta nhiều.
Chúng ta đến nơi vào một đêm đầy sao.
Trên đường đi, Bùi Xuân Sơn đã mua cho ta hai bộ quần áo.
Tại tiệm y phục, ta níu lấy ngón tay y không chịu buông, vòi vĩnh y mua cho mình thêm một món.
Y không nỡ từ chối, cuối cùng chỉ đành chọn cho ta một chiếc khăn tay rẻ nhất.
Thấy ta gầy gò như que củi, y còn tìm một vú nuôi cho tiểu muội.
Sợ chúng ta mệt, y xe ngựa suốt quãng đường, đến nhà thì đã tiêu hết phần lớn tiền quân lương của mình.
Trong xe ngựa, khi ta đang ngủ chập chờn thì mơ màng nghe thấy y nhẹ nhàng dịch tới gần cửa, chắn gió lạnh lùa vào qua khe hở.
Ngay cả tiếng thở của y cũng cố ý giảm nhẹ.
Ta không biết y ngồi đó ta và tiểu muội mà đang nghĩ điều gì.
Có lẽ là nghĩ về gia đình.
Trong những năm tháng chiến tranh loạn lạc, điều khiến người ta day dứt nhất chính là gia đình.
Khi đến trước cổng viện, y lấy chìa khóa mở cửa, sau đó quay lại và nhét chìa vào tay ta.
Ta hơi sững sờ ngẩng đầu y, lại nghe y ngượng ngùng :
“Năm năm trước, phản vương Giang Đông tạo loạn nhà ta bị hủy.”
“Sau đó ta mua lại viện này, phần lớn thời gian không ai ở, bên trong bụi bặm nhiều, xin nương lượng thứ.”
Ta mỉm lắc đầu, đón lấy tiểu muội từ tay y.
Bùi Xuân Sơn dẫn đường, đưa chúng ta vào gian phòng chính rộng rãi nhất.
Y tìm nến, thắp sáng căn phòng, rồi trải chiếc khăn tay lên ghế, đỡ ta ngồi xuống.
Cuối thu lạnh lẽo, y lục tung hòm tủ và tìm mấy bộ quần áo sạch, khoác lên người ta và tiểu muội.
Ta vỗ vai y, ra hiệu bảo y cũng mặc thêm áo cho ấm.
Y chỉ sảng khoái, :
“Cô nương không biết đấy thôi, thân thể ta từ nhỏ đã khỏe mạnh, thân nhiệt cao, bình thường ngày đông giá rét cũng chỉ mặc một lớp áo.”
“Huống hồ ta còn phải việc, lát nữa e là còn phải cởi bớt.”
Nói rồi Bùi Xuân Sơn lại ra sân, đội sao vác trăng đi múc nước.
Ta lặng lẽ y.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ ấy việc lại khéo léo gọn gàng đến lạ, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, sáng sủa.
Y nhặt vài khúc củi khô nhóm lửa, khi tia lửa vừa bùng lên thì y liền xoay người đứng chắn giữa ta và bếp lửa.
Một lần nữa, ta lại thấy tấm lưng rộng lớn ấy.
Nó không chỉ chắn cho ta gió lạnh, mà còn chắn luôn ánh lửa nhấp nháy.
Đây là lần đầu tiên ta ngồi yên người khác việc.
Trước đây, khi ở nhà, nhất là những lúc phụ thân xuất chinh, từ nấu nướng, múc nước, giặt giũ, việc gì trong nhà ta cũng phải hết.
Đến khi y bắt đầu trải giường, ta thật không ngồi yên nữa.
Ta ôm tiểu muội, bước tới giúp y gấp chăn.
Thấy ta một tay bế trẻ, một tay nắm lấy góc chăn, Bùi Xuân Sơn vội giơ tay, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay ta.
“Cô nương đừng bản thân mệt nhọc.”
Lực tay y không mạnh, ta chưa từng tiếp với nam nhân xa lạ nên giật mình rụt tay lại.
Y thấy ta a rụt tay lại liền sợ hãi buông ra rồi lùi lại vài bước.
Người binh tướng như hổ lúc này lại gãi đầu, lắp bắp như gặp mãnh thú:
“Xin lỗi nương, ta là kẻ thô lỗ, tay chân không biết nặng biết nhẹ…”
Ta bật , nhẹ lắc đầu trấn an y.
Thấy , Bùi Xuân Sơn thử bước tới hai bước, giấu tay sau lưng, chỉ thò đầu lại gần chăm cổ tay ta vừa bị y nắm.
Y khẽ lẩm bẩm:
“May là không bị thương…”
Ta càng tươi hơn, rồi xoay người đặt tiểu muội nằm ngay ngắn, tìm vài đoạn nến thừa để thắp sáng các ngọn đèn trong phòng.
Đến lúc này, ta mới phát hiện bức tường phía đông có một giá sách lớn chứa đầy sách.
Ta kinh ngạc quay đầu Bùi Xuân Sơn.
Y đang đun nước, thấy ta chỉ vào giá sách với vẻ ngạc nhiên liền lớn :
“Phụ thân ta là một tiên sinh dạy học.”
“Ban đầu, người gửi ta vào thư viện với ước mong sau này ta vào kinh ứng thí, trở thành văn quan, vì thế nên ta cũng học lỏm vài cuốn sách.”
Thảo nào y lịch sự hơn hẳn những binh sĩ thô kệch khác.
Y cúi đầu bếp lửa, chậm rãi :
“Tiếc thay, thời thế không thuận, bách phu trưởng còn hơn một thư sinh.”
Đèn sáng in bóng lên tường, lửa rực hồng cháy bập bùng trên mặt nước trà.
Câu của y nhẹ bẫng như gió, nghĩ sâu xa ra thì những năm dài chiến loạn đã hủy không biết bao nhiêu thanh niên như y, những người vốn dĩ không mong muốn chóc.
Ta không biết chữ nên chỉ bước tới rồi tùy ý rút một quyển sách, cầm thêm chiếc bút lông đã phủ bụi trên bàn và đi đến trước mặt y.
Ta không biết cầm bút bèn nắm lấy viết nguệch ngoạc lên sách.
Bùi Xuân Sơn chăm , y nhanh chóng hiểu ra, gật đầu :
“Được, ta sẽ dạy nương học chữ.”
Y đưa tay, lần này tác thật nhẹ nhàng, ycẩn thận sửa lại cách cầm bút cho ta.
Đầu ngón tay y ấm áp như lửa trong bếp, cũng giống như trái tim y.
“Như thế, sau này nương muốn gì với ta đều có thể viết ra.”
Ta vui vẻ gật đầu, lại thấy y hơi nhíu mày mà :
“Lúc đi gấp quá, ta quên hỏi đại ca nương tên gì.”
Ta không thể , cũng không biết viết nên không biết phải sao để cho y biết ta tên là “Tĩnh Thư”.
Thấy ta bối rối, y rót một bát nước nóng và đưa đến trước mặt ta, mỉm :
“Nhưng không sao, ngày dài tháng rộng.”
Ta nhận lấy bát nước, cũng mỉm gật đầu với y.
Đúng , ngày dài tháng rộng, chúng ta rồi sẽ còn cùng nhau trải qua nhiều chuyện.
04
Trận chiến này vô cùng khó khăn, may thay nơi này đã giành thắng lợi dù rất mong manh.
Tướng quân thương xót binh sĩ nên cho phép họ luân phiên nghỉ phép trở về quê nhà.
Bùi Xuân Sơn kể, vốn dĩ y không biết thế nào để trải qua những ngày nhàn rỗi này, giờ đây đã có ta, y đã có một nơi để mong mỏi.
Lúc ấy, ta đang khâu áo đông cho y, nghe thì cũng không nhịn mà đỏ mặt.
Ta chưa từng nghĩ rằng, mình có thể trở thành nơi nương tựa cho ai đó.
Ta từng muốn chỗ dựa cho tiểu muội, nếu là ta của trước đây cũng không có khả năng này.
Vậy mà bây giờ, ta không chỉ có thể nuôi dưỡng tiểu muội an toàn trưởng thành, còn trở thành hy vọng của một người xa lạ.
Bùi Xuân Sơn đang cưa gỗ ngoài sân, y muốn một chiếc giường nhỏ cho tiểu muội.
Qua ô cửa sổ với hoa văn hình thoi, ta nghe tiếng cưa gỗ đều đặn từ bên ngoài, bên trong là lò lửa cháy tí tách, xen lẫn tiếng chim kêu thánh thót.
Bạn thấy sao?