Hắn đứng dậy, ánh mắt thẳng về phía Lạc Ninh Hầu:
“Con cháu họ Lục ư?
Phụ thân… e rằng người chưa từng thật lòng xem con là người của họ Lục.”
“Năm đó, khi con phát bệnh lần đầu, để giữ gìn thể diện phủ hầu, người từng muốn dìm c.h.ế.t con dưới ao.
Là mẫu thân dùng cái c.h.ế.t uy hiếp, mới giữ mạng của con.”
“Phụ thân thất vọng về con, con… chẳng phải cũng đã thất vọng về người từ lâu rồi sao?”
Hắn lảo đảo, ta vội đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn.
“Dừng tay đi, phụ thân.
Trận này, người đã thua rồi.”
Tiếng hò reo rung trời truyền đến từ phía cổng Vĩnh Định.
Rầm!!!
Cổng thành sắt đen nặng ngàn cân bị đẩy tung ra.
An Thịnh toàn thân đẫm máu, đứng bên trục ròng rọc của cửa thành, phía sau là Hổ Uy quân như triều dâng tràn vào.
“Lão hầu gia! Hổ Uy quân đã vào thành!”
Một thám báo đầm đìa m.á.u me ngã lăn khỏi lưng ngựa, gào lên.
Tay Lạc Ninh Hầu siết chặt dây cung, chậm rãi ngẩng đầu chúng ta, ánh mắt sửng sốt.
Nhìn thấy bao tên đã hết, ông ta bỗng ghì cương ngựa, thúc ngựa lao thẳng về phía ta.
Lục Lâm Uyên cánh tay đầy máu, trong khoảnh khắc đã túm chặt lấy vó ngựa đang tung lên.
Ầm!
Một mình hắn kéo ngã chiến mã, cả người lẫn ngựa nhào xuống đất.
Lạc Ninh Hầu lăn lộn trong bụi đất, còn định bật dậy phản kháng, Lục Lâm Uyên đã bước lên, đập mạnh một phát vào cổ ông ta bằng cạnh bàn tay khiến ông ta hôn mê bất tỉnh.
Từ xa, binh mã Hổ Uy quân càng lúc càng gần.
Giữa rừng thương giáo, ta thấy An Thịnh — chàng đang lao nhanh về phía ta.
Lục Lâm Uyên cõng Lạc Ninh Hầu lên ngựa, sau đó cũng trèo lên theo.
Hắn cúi đầu ta, ánh mắt chất chứa phức tạp:
“Đi đi, đi tìm phu quân ngươi.
Lúc này… hắn đã có thể bảo vệ ngươi rồi.”
Ta ngẩng đầu hắn:
“Ngươi định đi đâu?”
Hắn quay đầu, ánh mắt kiên định:
“Dù sao thì ông ấy cũng là cha ta.
Ta phải liều một phen, tìm cho ông ấy một con đường sống.”
Nói xong, Lục Lâm Uyên vung roi: “Đi!”
Tiếng vó ngựa vang dội.
Hắn dẫn theo tàn binh phủ Lạc Ninh, phóng thẳng về hướng tây thành.
12.
Sau trận chiến ở cổng Vĩnh Định, mùi m.á.u tanh vẫn phảng phất trong không khí kinh thành suốt ba ngày ba đêm.
Đến rạng sáng ngày thứ bảy, triều đình ban hạ thánh chỉ:
Tội mưu phản của Lạc Ninh Hầu đã chứng thực, bốn vạn quân riêng dưới trướng bị giải giáp và thu nạp.
Nữ quyến trong phủ bị đày đi Lĩnh Nam, nam đinh sau thu sẽ c.h.é.m đầu.
Riêng Lạc Ninh Hầu và Lục Lâm Uyên hiện còn đang lẩn trốn, triều đình đã phát lệnh truy nã, treo thưởng khắp nơi.
An Thịnh nhờ công giữ thành mà thăng chức Tổng binh doanh Song Dương, bổng lộc khá hơn trước nhiều.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage “Họa Âm Ký” để cập nhật truyện mới mỗi ngày nhé ^^
Cuộc sống dường như cũng dần dần yên ổn trở lại.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết là đứa con đầu lòng của ta và An Thịnh đã ra đời, và bọn ta vừa tổ chức sinh nhật tròn một tuổi cho con trong niềm hân hoan ấm áp.
Nhân tiện, cả nhà cùng trở về Hoài An tế tổ.
Hôm rời kinh, đi ngang cổng thành, ta thấy dán hai tấm lệnh truy nã đã ngả màu vàng úa.
Chân dung Lục Lâm Uyên dưới nét bút của họa quan, vẫn là ánh mắt sắc lạnh ấy, giống hắn đến lạ.
Ta dừng lại thêm hai lần, thì bàn tay An Thịnh nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
“Sao tự dưng lại buồn ?”
“Ngày trước, ta từng nghĩ thế tử phủ hầu là người cao quý, đầy khí phách.
Nhưng giờ lại… Lục Lâm Uyên khi ấy… thế tử thật là đáng thương.”
“Không biết giờ hắn ra sao rồi…”
Bôn ba bên ngoài, không còn thuốc đặc trị, hắn có sống nổi không?
[ – .]
Ba ngày sau, chúng ta tới huyện Hoài An.
Trên đường đi qua một cánh đồng, bỗng thấy mấy đứa trẻ đang hái hoa trên bờ ruộng.
Tiếng ríu rít chim sẻ trên bờ bay tán loạn.
Đường ruộng không đi xe ngựa , An Thịnh đỡ ta xuống.
Lũ trẻ chúng ta một chút, rồi lại tiếp tục mải mê với trò chơi của mình.
Chúng hái một nắm hoa cỏ, rồi đứng dậy, hướng về bụi lau gần đó gọi lớn:
“A Lục! Xong chưa? Mau về cho thỏ ăn!”
Chân ta khựng lại.
Ta siết tay An Thịnh, vội vàng kéo chàng bước nhanh về phía đó.
Bên bụi lau sậy cạnh bờ sông, một bóng dáng cao lớn đang vụng về đan một chiếc lồng cỏ.
Áo vải thô lấm lem bùn đất, sau gáy có một vết sẹo dữ tợn đã cũ.
“Cẩn thận đấy!” — An Thịnh vội đỡ lấy ta khi ta loạng choạng vì .
Người kia nghe thấy tiếng, quay đầu lại.
Trên khuôn mặt lấm tấm cỏ vụn là nụ ngờ nghệch.
Trong tay hắn là chiếc lồng đựng đom đóm, kiểu đan giống hệt ta đã từng dạy cho A Lục.
Hắn nhảy cẫng lên, hồn nhiên ta rồi đưa chiếc lồng cỏ đến gần:
“Tặng tỷ!”
Ta đón lấy, lòng ngổn ngang hỗn loạn:
“Ngươi… còn nhớ ta không?”
Hắn lắc đầu:
“Nhưng tỷ đẹp lắm, giống A tỷ của ta.”
“A Lục! Mau lại đây!
Đừng chuyện với người lạ!”
Lũ trẻ đứng trên bờ ruộng gọi to.
Hắn không thêm câu nào nữa, lập tức chạy lon ton về phía đám nhỏ.
Lý chính đi theo thấy , bèn bước tới giải thích:
“Hắn là một đứa ngốc trôi dạt tới đây hai năm trước, ban đầu còn dắt theo người cha què chân.
Cha hắn nóng nảy, lúc nào cũng mắng chửi, ai tới khuyên thì ông ấy doạ c.h.é.m đầu hết.
Ông ta cứ luôn miệng mình là vương tướng gì đó.”
“Sau đó không lâu, cha hắn trong một đêm vừa khóc vừa rồi treo cổ tự vẫn.
Còn đứa nhỏ này thì ở lại.
Nó giúp dân làng đốn củi, chăn bò, mọi người cùng nuôi nó, ăn cơm nhờ cả xóm.
Cũng nhờ thế mà sống tới giờ.”
Ta quay đầu An Thịnh, bắt gặp trong mắt chàng cùng một nét buồn bã như trong lòng ta.
Lúc chạng vạng, ta mời A Lục và lũ trẻ về nhà ăn cơm.
Hắn ngồi chồm hổm bên bếp, chăm ta rán bánh ngọt, mắt mở to không chớp.
“Nếm thử xem, ngọt không?”
Ta đưa chiếc bánh đầu tiên cho hắn.
Hắn nhai bánh, đường bám đầy quanh miệng, rồi đột nhiên chìa nốt phần còn lại tới trước mặt ta:
“A Tỷ cũng ăn đi!”
Ánh mắt hắn trong veo như dòng suối nhỏ ta từng thấy ngày đầu tiên gặp A Lục.
An Thịnh siết chặt lấy bàn tay đang khẽ run của ta.
“Ta đã để lại một ít bạc cho lý chính rồi.
Sau khi ta và nàng rời đi, họ sẽ tiếp tục chăm lo cho hắn.”
Cơm nước xong, ta và An Thịnh đưa cả bọn trẻ đi xem đom đóm.
Trong rừng lau rậm rạp, hàng vạn con đom đóm lấp lánh bay lên, như ngân hà đổ xuống trần gian.
A Lục đứng mê mẩn, đột nhiên vỗ tay :
“Lồng đèn!”
Lũ trẻ ngơ ngác:
“Lồng đèn gì cơ?”
“Hệt như lồng đèn nhét vào bụng mấy con bay bay đó!”
— Toàn văn hoàn —
Bạn thấy sao?