Xuân Nương – Chương 2

Chương 2

3.

Trong phòng, ánh nến lay lắt.

An Thịnh ngồi yên lặng lắng nghe ta kể.

Ta quan sát nét mặt chàng, khẽ hỏi:

“Ah Thịnh… chàng có trách ta không?”

An Thịnh lắc đầu.

“Thời điểm ấy, nàng cũng chẳng dễ dàng gì. 

Có người chịu bảo vệ, chăm sóc nàng, ta ngược lại còn thấy may mắn cho nàng.”

Hắn mỉm : “Vậy… về sau thì sao?”

Ta khựng lại một chút, rồi cố kéo môi lên :

“Sau đó à? Hắn người nhà tìm đến mang về.”

“Còn ta… cũng bị người nhà tìm về.”

Ta cúi người, đưa tay ôm lấy cổ An Thịnh, ôm chặt lấy hắn.

“Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng đoàn tụ.”

Đêm đó, chẳng hiểu vì sao, ta lại mơ thấy A Lục.

Mơ về cái ngày hắn rời khỏi ta.

Hôm đó, trong sân nhà đột nhiên xuất hiện mấy người mặc trang phục thị vệ, khí thế hùng hổ, theo sau là một người trông như quản gia.

Vừa trông thấy A Lục, người đó đã nhào tới, ôm lấy chân hắn mà nước mắt nước mũi giàn giụa:

“Thế tử! Nô tài cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!”

Họ đến là để đón hắn về.

Nhưng A Lục tưởng họ là một phe với bà mối, lại tới bắt nạt ta.

Hắn không do dự chút nào, dang tay che chắn trước mặt ta.

Đám người kia không dám hắn bị thương, bèn thừa cơ đông người, bắt lấy ta để uy hiếp.

“Thiếu gia, uống viên thuốc này đi, uống rồi ngài sẽ khỏe lại.”

Quản gia đưa cho hắn một lọ thuốc.

A Lục sợ bọn họ ta bị thương, không chút do dự mà nuốt ngay viên thuốc.

Rồi từ khoảnh khắc ấy trở đi, thế gian này… không còn A Lục nữa.

Chỉ còn Thế tử phủ Lạc Ninh — Lục Lâm Uyên.

Quản gia kể, Thế tử từ khi sinh ra đã mang bệnh, đầu óc thường xuyên không tỉnh táo.

May là có một vị lão thần y kê đơn thuốc quý.

Phương thuốc này hiệu quả rõ rệt, dược liệu vô cùng hiếm, lại không thể ngắt quãng giữa chừng.

Một năm trước, Thế tử gặp phải sơn tặc khi về quê tế tổ, hoảng loạn chạy trốn rồi thất lạc với đám thị vệ.

Và thế là, ta đã “nhặt” hắn.

Sau khi uống thuốc, ánh mắt A Lục trở nên tỉnh táo.

Nhưng khi ta, chỉ còn lại lạnh nhạt và xa cách. 

Hàng mày hơi nhíu lại.

Chỉ liếc ta một cái, hắn đã quay đi ngay.

“Trần bá, đưa cho nữ tử này ít bạc, chúng ta hồi kinh.”

Hắn gọi ta — từ “a tỷ”, rồi “Xuân Nương”… cuối cùng thành “nữ tử này”.

Ta đâu phải không nghe ra cái sự xa lạ trong cách xưng hô ấy.

Nghĩ cũng phải, một Thế tử danh giá, từng cùng một thôn phụ như ta chung nhà, chung bàn, thậm chí… chung giường.

Với hắn mà , e là một đoạn quá khứ không mấy vẻ vang.

Ta từ chối số bạc ấy, nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ một câu:

“Chúc đường xa bình an.”

Cũng chẳng biết hắn có nghe không.

Hắn bước lên cỗ xe ngựa hoa lệ, tinh xảo, rồi không lại ta thêm một lần nào nữa.

Thật ra, ta vốn chẳng định tìm hắn.

Chỉ là sau này, khi hay tin An Thịnh vẫn còn sống, vui mừng đến nỗi như muốn bay đi tìm chàng ngay.

Nghe chàng phân một ngôi nhà ở Bắc Cương, ta vội vàng thu dọn hành lý, sắp xếp công việc trong nhà.

Tính đi tính lại, tiền lộ phí vẫn không đủ.

Bất đắc dĩ, ta mới nghĩ đến việc tới phủ hầu mượn chút bạc.

[ – .]

Ta nghĩ, ta với Lục Lâm Uyên từng có chút giao , dù gì đi nữa, cũng có thể mở lời.

Dẫu sao, nếu ta không nhặt hắn, hắn rất có thể đã c.h.ế.t rét trong núi từ lâu rồi.

Nhưng rốt cuộc vẫn là ta nghĩ quá đơn giản.

Một người thân phận cao quý như thế, sao lại muốn dính dáng đến loại dân phụ như ta?

Cảnh tượng bị đuổi ra khỏi phủ hầu vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Tên tiểu tư ta như thể ta là ăn mày, lạnh nhạt :

“Thế tử nhà ta , không quen ai tên là Xuân Nương cả.”

4.

Bắc Cương phong tục thuần hậu, lòng người chất phác.

Hàng xóm quanh nhà ta đều là thân thích bằng hữu của đồng đội An Thịnh.

Họ nhiệt lắm.

Người giúp ta sắm sửa đồ đạc, người dẫn ta đi ngắm cảnh ở biên giới.

Cuộc sống ở đây giản dị.

An Thịnh mỗi ngày đều vào doanh trại luyện binh, mãi đến khi mặt trời lặn mới trở về.

Ta ở nhà nấu cơm đợi chàng, ban ngày thì ra ngoài trò chuyện cùng mấy chị em lối xóm, hoặc hẹn nhau đi mua đồ, chọn sách đọc tiêu khiển.

Dạo gần đây, binh lực Kim Man suy yếu rõ rệt, nên hiếm khi phát chiến sự.

Bắc Cương vì thế mà yên bình suốt thời gian dài.

Chẳng ngờ, ở đây sống một năm, ta lại tăng lên mấy cân.

Mấy bộ quần áo mang theo lúc trước, giờ đều không mặc vừa nữa.

Ta buồn rầu mãi.

“Hay là ta ăn ít lại, gầy xuống thì mặc vừa thôi.”

An Thịnh bật

“Sao lại phải gầy? 

Nàng bây giờ rất đẹp mà.”

Chàng ghé lại ôm lấy eo ta:

“Mỗi lần ôm nàng như thế này, ta lại thấy cuộc sống thật có hy vọng.”

Ta vỗ nhẹ vào n.g.ự.c chàng: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Rồi lại sang đống áo quần:

“Tiếc thật, quần áo ở Bắc Cương phần lớn là vải thô, không thoải mái như y phục phương Nam.”

An Thịnh tựa cằm lên vai ta, dịu dàng :

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage “Họa Âm Ký” để cập nhật truyện mới mỗi ngày nhé ^^

“Vậy thì về Nam, may mấy bộ mới.”

Ta khẽ thở dài:

“Cũng chẳng biết bao giờ mới về .”

“Ba tháng nữa thôi.”

An Thịnh thẳng vào mắt ta, giọng chắc nịch:

“Gần đây Kim Man gửi thư xin hàng, triều đình đã ban chỉ: quân đóng ở Bắc Cương sẽ rút một nửa.”

“Ta có tên trong danh sách rút quân.”

Chàng ôm chặt ta, nhẹ nhàng thở phào:

“Xuân nương… chúng ta sắp về nhà rồi.”

“A, cái này đẹp quá, ta mua ít mang về!”

“Đây là đặc sản Bắc Cương đấy, nhất định phải mua!”

“Xuân Nương, mau lại xem cái này, chắc miền Nam các nàng không có đâu!”

Chúng ta dạo quanh phố chợ, mua ít đồ dùng trên đường, cũng để mang về quà.

Dạo này trên phố đông đúc lạ thường, người qua lại như nước chảy không dứt.

Ta vô nghe thấy giọng từ sạp hàng bên cạnh truyền tới:

“Chị Lâm là người kinh thành à? Kinh thành chắc sầm uất lắm nhỉ?”

“Đúng , ở đó toàn là quý nhân, náo nhiệt khỏi .”

“Náo nhiệt gì thế?”

“Dạo trước, thế tử phủ Lạc Ninh bỏ trốn hôn sự, cả thành xôn xao. Cô dâu là thiên kim tướng phủ đấy…”

“Sao lại bỏ trốn?”

“Ai mà biết? Chỉ nghe đồn, hình như cậu ta đang tìm một người. Là nữ nhân gì đó… tên là Xuân… Xuân gì ấy.”

Ta ngây người.

Bên cạnh có người đẩy nhẹ vai ta:

“Xuân Nương, chọn xong chưa? Về thôi.”

Ta vội vàng gật đầu, đưa đồ cho chủ sạp thanh toán rồi rảo bước cùng các chị em trở về.

Nhưng chỉ đi mấy bước, ta vẫn không nhịn mà ngoái đầu lại.

Câu chuyện họ vừa cứ văng vẳng trong đầu.

Lục Lâm Uyên… là đang tìm ta sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...