Xuân Nhật Trì Trì – Chương 6

6

Hắn quay đầu ta, gọi tên ta.

Ngoài mẫu thân ra, chưa từng có ai gọi tên ấy.

Một cái tên thôi… mà cũng có thể khiến người ta rung .

Bởi vì, chỉ có con người, mới có tên.

Ta chầm chậm bước đến đứng cạnh hắn.

Dưới chân tường là một dãy hải đường, tán cây phủ đầy cánh hồng nhạt, bung nở rực rỡ chẳng cần ai ngắm.

Ta chưa từng thấy cảnh tượng đẹp đến , nhất thời ngẩn ngơ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Có lẽ… ta vốn dĩ là một kẻ ngốc?

“Một hạt bụi chứa ba nghìn thế giới, nửa khắc thời gian là tám vạn mùa xuân.”

Hắn ngắm hoa, ta ngắm hắn.

Chỉ cảm thấy lời hắn thật hay… mà ta thì chẳng nên lời.

“Đông Chí, chuẩn bị giấy bút.”

Hắn vừa như vui, lại như buồn, cất tiếng gọi.

Một tỳ nữ da trắng, mắt hơi xếch trông rất dữ tợn đáp lời không biểu cảm.

“Ngươi muốn xem ta vẽ không?”

Hắn hỏi ta.

Ta gật đầu.

“Nói ‘muốn’, là ‘muốn’ đấy. Không thì không cho đi.”

Hắn ta, giọng dữ dằn.

Ta há miệng, cố hết sức phát ra tiếng:

“Muốn… muốn…”

Hắn kéo tay áo ta, bước chân nhẹ nhàng như gió.

Tà áo trắng phấp phới như hoa nở, khóe môi hắn cong lên nụ láu lỉnh, còn đẹp hơn cả ngày xuân.

Ta theo đuôi tóc hắn, ống tay áo lay , cảm nhận cơn gió nhẹ lướt qua hành lang, mang theo hương hoa.

Thế giới của ta… đã bắt đầu chuyển .

Nó sống.

Ta không biết , ta biết — ta đang rất vui.

Ta ngồi trước bàn, tranh hải đường trên giấy, rồi lại hải đường ngoài cửa sổ.

Thế … bức tranh của hắn, còn rực rỡ hơn cả ngoài cửa.

Một vẻ rực rỡ có phần tà dị.

Giống như tô bằng máu.

“Thích không? Sau này ta dạy ngươi vẽ nhé? Ta còn dạy ngươi chuyện, học chữ, đọc sách… Ngươi chơi với ta, không?”

“Được.”

Hắn như trẻ con kẹo, vui vẻ đến nhe cả răng.

Ngày tháng cứ thế trôi qua — bình dị mà ấm áp.

Hắn dạy ta đọc sách viết chữ, hiểu lễ nghĩa nhân .

Thoắt cái, đã một tháng trôi qua.

Mùa hạ ở Giang Nam oi nồng. Hắn vốn đã không ra khỏi viện, giờ đến cửa phòng cũng chẳng buồn bước.

Cả ngày quanh quẩn chơi với chim trong lồng, cá trong chậu.

[ – .]

Trông rất độc.

Đêm nay trăng tròn, trong phòng lại càng nóng bức.

Ta bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, đoán chắc sắp có một trận mưa lớn.

08

Từ sáng sớm, Đông Chí và Sương Giáng đã như lâm đại địch, tay cầm dao, tay bưng bát, muốn đến lấy m.á.u tim ta.

Ta ngồi ngơ ngẩn bên mép giường, lặng lẽ lắng nghe hai người họ chuyện, kẻ một lời, người một tiếng.

“Hay là đợi đến ngày mai đi? Biết đâu thuốc lần trước có hiệu quả, m.á.u lần này sẽ không cần lấy nữa?”

Đông Chí .

“Nếu không hiệu quả thì sao?”

“Vậy thì lấy thôi?”

Đông Chí chẳng do dự, cầm d.a.o lấy máu.

Ta không cảm thấy đau, tứ chi không kìm co giật.

Sương Giáng cẩn thận giúp ta băng bó vết thương.

Ta uống thuốc bổ huyết, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi nửa ngày, khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.

Đông Chí và Mang Chủng đứng canh ngoài cửa phòng của Tạ Sơ Dung, trong viện tĩnh lặng như chốn mồ hoang, ngoài tiếng gió thì chẳng còn gì cả.

Đèn trong phòng hắn vẫn sáng, bóng hắn in lên màn lụa mỏng nơi cửa sổ, uốn lượn dị dạng giữa đêm tối.

Giữa ta và hắn, cách nhau mấy bụi chuối, một lớp cửa mỏng.

Cơn mưa lớn chực chờ suốt cả ngày, cuối cùng cũng đổ xuống, ào ào rơi lên tán lá chuối rộng lớn, rồi táp xuống nền đất lạnh buốt.

Một tia sét xé tan màn đêm, tiếng vang rung lòng người.

Mưa thấm ướt vạt áo ta, ta chỉ lặng lẽ vào ô cửa sổ kia.

Bóng dáng hắn trở nên vặn vẹo đáng sợ, tiếng gào rống như dã thú xuyên qua màn mưa, chui vào tận tai ta.

Ta bắt đầu thấy sợ.

Ta từng nghe Đông Chí và Mang Chủng thì thầm rằng hắn mắc phải một chứng bệnh lạ.

Hắn đã uống m.á.u ta rồi… bệnh vẫn chẳng khỏi.

Ta sợ hắn sẽ chếc.

Nếu hắn c.h.ế.t rồc, ai sẽ dạy ta người nữa?

Có lẽ, trong mắt hắn ta cũng chỉ là một con chim bát trong lồng, một con cá trong chậu — giống như bao vật nuôi khác của hắn.

Nhưng ta vẫn sợ.

Ta chẳng có gì cả, điều duy nhất có thể bấu víu… chính là hắn.

Mà nếu m.á.u ta đã vô dụng, thì sau này… ta sẽ ra sao?

Sẽ bị bán cho nhà khác? Hay bị đưa cho người khác trong Tạ gia?

Những kẻ đó sẽ đối xử với ta ra sao? Có chỉ đơn giản là lấy m.á.u không?

Ta mù mờ trước mọi thứ, hoang mang và khiếp đảm.

Ta giẫm qua vũng nước, chạy đến dưới cửa sổ phòng Tạ Sơ Dung. Trong khoảnh khắc, cả người ta đã ướt sũng.

“Về đi.”

Đông Chí lạnh lùng liếc ta một cái, .

Tạ Sơ Dung từng , Đông Chí và Sương Giáng là hai người hầu mẫu thân hắn đích thân lựa chọn.

Khi câu đó, khóe môi hắn mang theo một nụ giễu cợt.

Hai người đó không phải là để hầu hạ hắn — mà là để quản thúc hắn. Không cho hắn gặp người ngoài, không cho hắn rời khỏi viện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...