Xuân Nhật Trì Trì – Chương 12

12

“Vậy thì chờ chàng chếc rồi hãy đi.”

“Đồ vô tâm, ta nuôi nàng mười năm, sao lại không thuần hóa ? Cầm tiền người ta đưa rồi bỏ chạy, ta trong lòng nàng rốt cuộc là gì?”

Hắn siết tay mạnh hơn, ta không thấy nghẹt thở — hắn không hề dùng sức.

“Là người trong lòng ta.”

Ta đáp một cách bình thản.

Ta không biết dối, vì Tạ Sơ Dung chưa từng dạy ta.

Hắn sững người, ta với ánh mắt không dám tin.

Xem ra… hắn không tin.

Ta đưa tay kéo tay hắn xuống, nắm chặt lấy, ngẩng đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn — chạm rồi rời đi.

“A Du…”

“Đừng cứ siết cổ người ta, không tốt.”

“Tại sao nàng lại bỏ chạy?”

“Ta sợ.”

“Sợ gì?”

“Chàng đoán xem.”

Hắn không trả lời, chỉ cúi đầu ta.

Hắn đưa tay, như ngày xưa, nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu ta.

“Nàng chỉ cần biết, ta đã đến rồi, thì không nghĩ đến chuyện rời đi nữa. Sau này A Du đi đâu, ta theo đến đó.”

“Chàng bỏ sao?”

“Trừ A Du ra, chẳng có gì là ta không bỏ .”

Ta không tin hắn.

Hắn đuổi Giai Nhân đi.

Nhưng hắn thật sự không rời đi.

Mỗi ngày tưới hoa, trồng rau, dạy Chỉ Chỉ học chữ.

Mỗi khi thấy Chỉ Chỉ ngồi trên đầu gối hắn, hắn lại mỉm , dịu dàng và kiên nhẫn, khiến ta nhớ đến ngày xưa.

Hắn cũng từng dạy ta như thế.

Hoàng hôn xuống, hắn ôm Chỉ Chỉ, nắm tay ta, đi qua con đường dài, cùng ngắm mặt trời lặn nhuộm bầu trời thành sắc tím huy hoàng.

Hắn ăn những món đạm bạc ta nấu, chưa bao giờ chê bai một lời.

[ – .]

Hắn ngủ bên cạnh ta, môi luôn mỉm , giấc ngủ yên lành.

Một năm trôi qua thật nhanh, vào mùa xuân, Giai Nhân và Mỹ Nhân cùng đến, mỗi người mang theo một gói lớn.

Hắn mở túi ra, bảo ta xem.

“Năm ấy nàng trốn đi, ta lo lắm. Sợ nàng không mang theo tiền, sợ nàng đói, sợ nàng bị bắt bán đi.

Mãi đến khi người đi tìm nàng trở về bảo rằng: nàng tiêu xài rất rộng rãi, ra tay là năm mươi lượng bạc, bên mình còn mang d.a.o dọa người, lại còn có thai, đã yên ổn ở một trang trại rồi…

Lúc đó ta mới yên tâm, nghĩ rằng mình đã nuôi dạy nàng thật tốt, văn võ song toàn, còn biết cầm bạc và địa khế người ta đưa để bỏ trốn.”

Hắn lục lọi lấy ra một xấp ngân phiếu và địa khế. 

“Đây là toàn bộ gia sản của ta, sau này giao cho nàng nuôi ta !”

Hắn nằm dài trên giường, cởi áo, ta chằm chằm.

Ta điềm nhiên thu hết bạc và sổ đỏ vào hòm.

“Biểu nương lấy chồng có sống tốt không?”

Tạ Sơ Dung chưa bao giờ nhắc đến chuyện trên kinh thành, đều do Giai Nhân kể lại.

Tiên đế đa nghi, nếu không phải Tạ Sơ Dung giả vờ một lòng với biểu nương, thì năm ấy sao ngài dễ dàng để ta rời cung?

Tiên đế bệnh cũ tái phát, mất năm ngoái.

Tạ Sơ Dung dốc toàn lực phò trợ tân đế lên ngôi, còn tìm một mối tốt cho biểu nương, gả nàng đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn từ quan, thôi Thái phó, giải tán tất cả gia nhân trong phủ.

Hắn đến… để tìm ta.

“Lấy tân quý trong triều, người đó đối xử với nàng ấy rất tốt.”

“Vậy nàng ấy có nhắc đến bạc và địa khế tặng ta không?”

“Sao thế? Nàng muốn trả lại à?”

“Nói bậy gì thế? Sao ta lại trả chứ?”

Ta hắn kinh ngạc — vào tay ta rồi, thì là của ta, trả lại gì?

“Là ta dạy ra, đúng là keo kiệt đến đồng cuối.”

Ta không biết “thiên trường địa cửu” là bao lâu, cũng không biết liệu hắn có đi nữa không.

Chỉ là… ta không muốn nghĩ nhiều.

Chúng ta ở bên nhau, bao lâu, thì tính bấy lâu.

Xuân về chậm rãi — rồi cũng sẽ trở lại.

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...