Xuân Muộn Tuổi Bảy [...] – Chương 3

3

Hôm ấy, tôi dẫn bà đi dạo phố, mua cho bà những bộ quần áo mới mà trước giờ bà chưa từng mặc.

Tay xách nách mang, chúng tôi vui vẻ trở về nhà.

Tôi nghĩ rằng trong nhà sẽ không có ai.

Nhưng vừa mở cửa, ông nội và ba mẹ đã ngồi sẵn trong phòng khách, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.

Vừa khi bà nội bước vào, một chai nước rỗng lập tức bị ném về phía đầu bà.

Tôi giơ tay lên đỡ lấy cho bà.

Bà chỉ ngẩng đầu liếc ông nội một cái, không lời nào, lặng lẽ thay dép rồi bước vào trong nhà.

“Bà còn mặt mũi quay về sao! Bà còn coi đây là nhà nữa à!”

Tiếng ông nội tức giận vang vọng khắp phòng khách.

Bà nội không gì, tôi cũng không muốn để ý đến họ.

Tôi cúi xuống nhặt túi đồ bên chân lên, sắp xếp lại cho gọn.

Đồ vẫn chưa lấy ra, vì dù sao cũng sẽ mang đi.

Ba tôi trầm giọng, bà nội bằng ánh mắt đầy trách móc.

“Mẹ, sao mẹ có thể mất mặt dì Nguyễn trước mặt bao nhiêu người như ?”

Mẹ tôi đứng bên cạnh cũng không giấu vẻ khó chịu.

Cũng phải thôi, những người dự tiệc sinh nhật hôm nay phần lớn đều liên quan đến ăn.

Chuyện vừa xảy ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của ba mẹ.

“Mẹ! Con đang chuyện với mẹ đấy!”

Ba tôi thấy bà không đáp, càng thêm tức giận, đứng phắt dậy chặn đường bà lại.

Bà nội ngẩng đầu lên ba tôi một cái.

“Tư Ngôn, mẹ mệt rồi.”

Có lẽ vì giọng bà quá đỗi thê lương, ba tôi nhất thời sững người.

Bà nội từ từ đi đến phòng khách, lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã in và ký sẵn từ chiều, đặt xuống trước mặt ông nội.

Ông nội là người cả đời sĩ diện, vừa thấy đơn ly hôn, ông không thèm đọc lấy một chữ, liền xé nát rồi ném đầy phòng khách.

Tôi đã đoán trước phản ứng này của ông.

Liền lấy ra từ trong túi một bản sao y hệt đơn ly hôn.

Bản này là tôi nhờ soạn giúp vào buổi chiều, dựa theo mức phán quyết cao nhất cho hành vi ngoại trong hôn nhân.

“Ông ơi, ký đi ạ. Cho dù ông có xé tờ này thì trong túi con vẫn còn nhiều lắm.

“Chỉ là phần dọn dẹp thì ông phải tự thôi.”

“Phó Thanh Thanh!”

Thật ra từ nhỏ ông nội đã không thích tôi.

Vì tôi không phải con trai, nên cảm giữa tôi với ông cũng không sâu đậm gì.

Ngại thể diện trước mặt người lớn, ông không tiện nổi giận với tôi, liền chuyển hướng sang mẹ tôi.

“Đây là đứa con dạy dỗ ra đó hả? Đồ vô dụng! Con gà mái không biết đẻ trứng!”

Tôi mẹ mình, trong lòng vẫn hy vọng bà sẽ gì đó.

Nhưng rõ ràng là không có.

Đối mặt với lời mắng nhiếc của ông nội, mẹ chỉ đáp lại tôi bằng ánh mắt dữ dằn đầy đe dọa.

Hình như từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như .

Trong ngôi nhà này, nơi ông nội là trung tâm, mẹ tôi dường như lúc nào cũng là kẻ phục tùng.

Ban đầu tôi cũng không hiểu, dần dần, tôi đã học cách buông bỏ.

Muốn thay đổi một con người, là chuyện rất khó.

Thay vì cố gắng trông mong người khác thay đổi.

Chi bằng ngay từ đầu đừng đặt kỳ vọng vào gì.

7

Bà nội trở về phòng, không một lời, lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình.

Ngôi nhà này bà đã sống hơn nửa đời người.

Vậy mà đến cuối cùng, cũng chỉ thu gọn vài bộ quần áo.

Những thứ thuộc về bà, đếm trên đầu ngón tay.

“Bùi Thanh Lệ, tôi cho bà biết!

“Hôm nay bà mà bước chân ra khỏi cái nhà này, thì đừng hòng quay về nữa!

“Ly hôn đúng không! Tôi chiều bà!

“Nhưng tài sản thì bà đừng mơ lấy một xu!”

Tôi ông nội và ba mẹ.

Tôi cảm thấy… mình như vừa nhận ra họ thêm một lần nữa.

Tôi hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ cũng nghĩ như sao?”

Mẹ không gì, sự im lặng của mẹ đã lên tất cả.

Trước kia tôi vẫn nghĩ, im lặng chưa chắc là câu trả lời.

Nhưng bây giờ tôi thật sự hiểu rồi, hóa ra im lặng chính là sự đồng .

Đồ đạc của tôi cũng không nhiều, thu dọn vài thứ rồi tôi cùng bà nội rời khỏi ngôi nhà ấy.

Những thứ còn lại trong căn nhà kia, đa phần đều là ký ức.

Nhưng điều quý giá nhất, vẫn là những kỷ niệm tôi có cùng bà nội.

Vài ngày sau khi dọn ra ngoài, bà nội như trút gánh nặng.

Nhìn bà có vẻ trẻ trung hơn hẳn.

Thấy bà như , tôi cũng vui lây.

Cho đến khi… bà Nguyễn Xuân Cảnh tìm đến tôi.

Bà ta không tìm bà nội, mà lại tìm tôi.

Chuyện này khiến tôi thật sự bất ngờ.

Khi tôi đến nơi, Nguyễn Xuân Cảnh đã ngồi ở tầng trệt khách sạn, đang nhã nhặn thưởng thức trà chiều.

“Thanh Thanh à, lại đây ngồi đi.”

“Bà tìm tôi có chuyện gì?”

Tôi tự biết mình không phải người rộng lượng gì.

Huống hồ gì, người phụ nữ này cùng ông nội đã giấu giếm bà nội tôi suốt 50 năm.

Nỗi uất ức này, thay bà nội, tôi không thể nuốt trôi.

Nguyễn Xuân Cảnh khẽ cong môi .

Nhìn tôi bằng ánh mắt hòa nhã, thái độ lễ độ, không thể bắt bẻ gì.

“Thanh Thanh, cháu khuyên bà nội cháu một chút đi.”

Tôi khoanh tay trước ngực, không trả lời bà ta.

Tôi chỉ muốn xem, bà ta rốt cuộc có thể trơ trẽn đến mức nào.

“Chúng ta cũng đều đã có tuổi rồi.

“Tuy để cháu một người nhỏ tuổi đứng ra chuyện thì không hay,

“Nhưng bà biết cháu và bà nội cháu thân nhau nhất.

“Chuyện giữa bà và ông nội cháu, bao nhiêu năm đã trôi qua.

“Ban đầu bà chỉ là ngưỡng mộ ông ấy, chưa từng có ý hoại gia đình cháu.

“Hay là thế này, để bà kể cháu nghe một câu chuyện.”

Từ lời kể của Nguyễn Xuân Cảnh, tôi biết rằng, thật ra bà ta quen ông nội còn sớm hơn cả bà nội.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...