9.
“Mẹ ơi! Con với ba biết sai rồi, xin mẹ về nhà đi!”
Trương Viễn không biết bằng cách nào lại điều tra ra khách sạn tôi đang ở, rồi chạy tới trước cửa phòng gào khóc như thể có chuyện trời.
Sợ người ta dòm ngó, tôi đành phải mở cửa cho nó vào.
Vừa bước vào, Trương Viễn đã quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Con sai rồi, con thật sự sai rồi!
“Mẹ ơi, mẹ dấu của con, mẹ mau về đi, cái nhà sắp thành chỗ không thể ở nổi rồi!”
Tôi lạnh lùng nó: “Con muốn mẹ quay về để dọn dẹp cái đống hỗn độn các người bày ra, muốn mẹ quay lại trâu ngựa tiếp tục hầu hạ hai cha con đúng không?”
Trương Viễn giật mình, vội vàng xua tay liên tục: “Không phải, không phải đâu!
“Con với ba thực sự đã hối cải rồi, sau này chúng con sẽ phụ mẹ hết mà.”
Nghe đến đây, tôi chỉ biết thất vọng lắc đầu, rồi mời nó ra ngoài.
Nó vẫn nghĩ việc nhà là của tôi.
Nó chưa hề hối cải.
Bạn thấy sao?