Xuân Hoa Nở Muộn – Chương 7

Chương 7

7.

Trương Chi Đông và Trương Viễn cứ tưởng không có tôi thì họ vẫn sống tốt.

Vậy mà mới sang ngày thứ hai, hiện thực đã vả cho họ một cú đau điếng.

“Mẹ ơi, vest của con bị giặt hỏng rồi, sao bây giờ?!”

Trương Viễn cuống quýt gọi điện cho tôi, như thể cuộc cãi vã hôm qua chưa từng xảy ra.

Nó nhét cả bộ vest với đống quần áo linh tinh vào máy giặt, kết quả là vest sáng màu bị nhuộm lẫn màu, cổ áo thì bị móc sắt từ quần kém chất lượng cào rách.

Tôi lặng lẽ nghe nó than vãn, thực ra tôi còn nghĩ bọn họ sẽ nổ tung cái bếp trước cơ.

“Mẹ gì đi chứ! Hôm nay con cầu hôn Tiểu Lệ mà, trời ơi!”

“Quần áo hỏng rồi, thì sao không đi mua cái khác?” Tôi chậm rãi cất lời.

Trương Viễn nóng nảy: “Không kịp nữa rồi! Với lại, vest tốt thì đắt lắm!”

Tôi : “Vest đắt, nên trước giờ mẹ đều giặt tay riêng cho con.

“Tất nhiên rồi, mẹ không có ý trách con.

“Dù sao thì giặt đồ cũng đơn giản mà, chỉ cần quăng vào máy là xong.

“Là mẹ trước đây tự cảm với mấy việc rườm rà đó.

“Lần này con chỉ xui thôi, lần sau thử lại.

“Mà cầu hôn thì cần gì mặc vest? Người xấu thì đừng màu.”

Nói xong, tôi học theo kiểu của Trương Viễn hôm qua, rầm một tiếng dập máy.

Tôi hiểu rõ cái tính sĩ diện của nó. Bộ vest đó là hàng đặt may riêng, nó đã bỏ ra một khoản lớn chỉ để dùng cho thời khắc quan trọng — để đánh bóng cái thể diện của mình.

Mà cầu hôn, chẳng phải chính là lúc sĩ diện nhất sao?

Tiếc là, cái thể diện ấy, vừa rời khỏi tôi đã lập tức tiêu tùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...