5.
Trương Chi Đông có nằm mơ cũng không ngờ rằng tôi lại đưa ông ta vào đồn cảnh sát.
“Cảnh sát à, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà…
“Đây là vợ tôi, đang giận dỗi chút ấy mà.”
Tôi giơ tờ giấy ly hôn ra: “Tôi đã ly hôn với ông ta rồi.”
Cảnh sát cũng chưa từng gặp huống nào như , may là họ đủ chuyên nghiệp.
“Cô ấy đã chính thức ly hôn với , về lý mà , không còn quyền can thiệp vào tự do thân thể của ấy. Nhưng mà…”
Có vẻ như viên cảnh sát đang ghi biên bản định lên tiếng hòa giải, thì người bên cạnh ghé tai ta thì thầm gì đó.
Tôi già rồi, tai cũng chẳng còn thính, chỉ loáng thoáng nghe mấy chữ “Cục Dân chính” với “dao bếp” gì đó.
Sau đó, giọng viên cảnh sát lập tức thay đổi: “Xin lỗi, không có ‘ mà’ gì hết.”
Loại người như Trương Chi Đông chỉ sợ roi vọt, không sợ lý lẽ.
Nghe cảnh sát , ông ta lập tức im bặt, không dám hó hé một tiếng.
Chỉ có thể trơ mắt tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, đến ngăn lại cũng chẳng dám.
Bạn thấy sao?