19.
Trương Viễn cuống lên: “Mẹ!”
Trương Chi Đông cũng quát tôi: “Bà đúng là quá quắt!”
Tôi chẳng buồn quan tâm đến hai người bọn họ, dứt khoát rút giấy ly hôn ra, đập thẳng xuống bàn:
“Mấy lời lão già này chỉ đại diện cho cá nhân ông ta.
“Tôi với ông ta đã ly hôn rồi, ông ta muốn c/h/ế/t kiểu gì là chuyện của ông ta, chẳng dính dáng gì tới tôi.
“Còn về phần con trai tôi ấy mà… dù sao cũng là con ruột tôi sinh ra.
“Hôm nay tôi cho rõ: Con trai tôi, tính thế nào thì các người cũng thấy rồi đấy.
“Việc nhà một ngón tay cũng không thèm vào, mà cũng trách tôi hồi nhỏ chiều hư nó quá.
“Nếu thật sự quyết lấy nó, thì sau này cuộc sống của sẽ chẳng khác gì tôi đâu.
“Chỉ là, không biết đến lúc nào mới tỉnh ra mà đòi ly hôn như tôi thôi.”
Tiểu Lệ sững sờ, ánh mắt trống rỗng: “Trương Viễn… sau khi cưới mình sẽ cùng nhau chia sẻ việc nhà mà?”
Tôi thở dài: “Nó mà còn chẳng buồn giúp mẹ ruột mình, nghĩ nó sẽ giúp chắc? Nó chỉ đang lừa bước vào thôi.”
Trương Viễn giật lấy tay tôi định lôi đi: “Mẹ điên rồi à?! Có ai mẹ mà bóc mẽ con trai như không?!”
Nó ra tay hơi mạnh, tôi lập tức kêu lên: “Ôi trời ơi! Nó bây giờ đã dám tay với mẹ nó, nghĩ sau này nó có đánh không?”
Cảnh tượng tiếp theo rối như canh hẹ.
Tiểu Lệ lao đến can ngăn Trương Viễn, lại bị nó đẩy một cái loạng choạng.
Thấy con cưng bị đẩy, ba mẹ Tiểu Lệ sao chịu , lập tức lao vào “chiến trường” đẩy trả Trương Viễn.
Trương Chi Đông thấy mất mặt, cũng lao vào tham chiến.
Nhưng thân thể ông ta yếu, vóc dáng lại nhỏ, giữa đám người chen lấn không biết bị ai xô trúng, té lăn ra đất.
“Ối giời ơi ối giời ơi!
“Cái chân của tôi!”
Bạn thấy sao?