18.
Tôi hiểu rõ nhà mình — vay mượn chắp vá lắm mới lo nổi một khoản đặt cọc tối thiểu.
Nhưng từ đầu đến giờ, cả Trương Chi Đông lẫn Trương Viễn chưa ai từng nghiêm túc bàn đến chuyện cưới thì phải mua nhà.
Trương Viễn vội vàng lên tiếng:
“Bọn con đã bàn rồi, trước mắt cứ ở chung với ba mẹ.
“Vài năm sau rồi tính chuyện mua nhà…”
“Bọn tôi đã mua cho Tiểu Lệ một căn hộ nhỏ hai phòng, cả tiền vay mua nhà cũng sẽ do vợ chồng tôi trả.
“Bên nhà chỉ cần sắm đồ nội thất là .”
Trương Viễn sững sờ: “Vậy… nhà đứng tên ai?”
Tiểu Lệ cau mày: “Đương nhiên là tên em rồi.”
Trương Viễn lập tức đứng bật dậy:
“Vậy thì khác gì con rể ở rể?!
“Rõ ràng lúc đầu mình bàn là sính lễ 10 vạn, hồi môn 10 vạn, sau cưới ở nhà . Anh có là không mua nhà đâu!”
Tiểu Lệ nhấp một ngụm trà, ánh mắt lộ rõ thất vọng:
“Đúng là bọn mình từng .
“Nhưng đó chỉ là dự tính ban đầu.
“Ba mẹ em cũng đúng, kết hôn không thể chỉ dựa vào cảm, còn cần nền tảng kinh tế.
“Sính lễ, hồi môn ngang nhau, còn xe cũng là loại thích.
“Nhà bên tạm thời chưa lo , thì bên em lo. Em không hiểu còn có gì mà không hài lòng?”
Trương Chi Đông khịt mũi đầy khinh thường:
“Cha mẹ tương lai gì mà toàn tính toán từng li từng tí thế này, thật tưởng nhà tôi ngốc chắc?
“Nhà thì vay ngân hàng, đứng tên mỗi bên , mà còn muốn bên tôi mua nội thất, sửa sang—đúng là toan tính rõ rành rành.”
Ba Tiểu Lệ cũng bắt đầu căng lên:
“Cái này cũng không , cái kia cũng không xong, rốt cuộc các người muốn gì?”
Trương Chi Đông đập mạnh xuống bàn:
“Sính lễ chỉ có 10 vạn, hồi môn các người tự liệu, tôi cho rằng thấp nhất cũng phải 10 vạn.
“Còn cái nhà hai phòng kia thì quá nhỏ, bán đi mua cái to hơn thì hơn.”
Ba mẹ Tiểu Lệ tròn mắt Trương Chi Đông, rõ ràng không tin nổi có người chuyện ngang ngược đến .
Trương Chi Đông hắng giọng, bồi thêm:
“Đương nhiên, chuyện mua nhà lớn thì tôi cũng sẽ góp phần.
“Tôi định đem căn nhà hiện giờ cho , tiền hàng tháng đưa hết cho con trai tôi, coi như giúp trả góp căn nhà mới.”
Tiểu Lệ dè dặt hỏi:
“Vậy… bác trai với bác sẽ ở đâu?”
Trương Chi Đông liếc một cái, giọng đầy trách móc như thể hỏi chuyện vô lý:
“Cưới vợ thì đương nhiên là vợ theo về nhà chồng, sống cùng nhà chồng, do nhà chồng chủ.
“Chúng tôi cũng dọn vào nhà mới, hai vợ chồng son phải hiếu kính cha mẹ là điều đương nhiên.”
Tôi bật :
“Cũng biết tự vỗ tay khen mình ghê đấy.”
Trương Chi Đông cực kỳ để ý thể diện, đặc biệt là trước mặt người ngoài:
“Chuyện này không tới lượt đàn bà chen vào!”
Nhưng người ngoài thì không cần nể mặt ông ta. Mẹ Tiểu Lệ sắc mặt sa sầm, quay sang con :
“Mẹ đã rồi mà.
“Ngay từ lúc người ta không định mua nhà đã là xác định bám lấy con rồi.
“Người ta thậm chí không nỡ bán nhà để hỗ trợ mua mới, trong lòng tính toán kỹ lắm rồi.
“Thôi, cũng vô ích, con có nghe đâu.”
Tiểu Lệ siết chặt vạt áo, trong mắt ánh lên sự giằng xé. Cô quay sang tôi, như níu lấy hy vọng cuối cùng:
“Dì cũng nghĩ như sao?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi khẩy:
“Nếu dì thật lòng thì… hai đứa nên nhân lúc còn kịp mà chia tay đi cho rồi.”
Bạn thấy sao?