13.
“Bốn ngàn mà còn không đủ, bây giờ người ta tham lam thật!”
Trương Viễn ngồi trước máy tính, bực bội than thở, tìm mãi vẫn không có ai nhận với mức lương 4000.
Thuê giúp việc theo giờ thì khỏi , hai ba tiếng đã mất mấy trăm rồi.
Không còn cách nào khác, nó lại chạy đến trước mặt tôi:
“Mẹ, con dù gì cũng là con ruột của mẹ mà.
“Chuyện cả đời của con, mẹ là mẹ thì không thể không nghĩ đến chứ?”
Tôi đang nằm trên giường học tiếng Anh: “Abandon.”
Sắc mặt Trương Viễn giống như vừa nuốt phải ruồi.
Tôi đứa con trai mình nuôi lớn, chỉ có thể thở dài bất lực.
“100 ngàn.
“100 ngàn, mẹ sẽ lo hết việc nhà cho đến khi gặp mặt xong Tiểu Lệ.”
Trương Viễn tròn xoe mắt: “100 ngàn??
“Người giúp việc chuyên nghiệp một tháng chưa đến 20 ngàn mà mẹ!”
Tôi quan sát nó, chậm rãi hỏi lại: “Mẹ là giúp việc à?”
Trương Viễn chột dạ, biết mình lỡ lời, liền chữa lại ngay: “Mẹ là mẹ con, 100 ngàn… liệu có quá nhiều không?”
Tôi với nó: “Mẹ là mẹ ruột của con, nếu con không hiểu nổi chuyện tiền nong này thì cũng khỏi chuyện mẹ con gì.”
Mắt Trương Viễn đảo qua đảo lại, có vẻ đã hiểu ra ý trong lời tôi: “Ý mẹ là… sau này số tiền đó con vẫn sẽ nhận lại?”
Tôi nó, không gì, cũng không phủ nhận.
“Được!”
Bạn thấy sao?