Năm tháng cơ hàn nhất, cha mẹ đành lòng gả bán tôi cho nhà đại địa chủ làm dâu. Cô con gái bé bỏng họ nâng niu, chỉ đổi lấy ba bao khoai lang. Tôi không hề phản kháng, cũng chẳng rơi lệ, ngày vu quy, tôi mỉm cười. Tựa như lời mẹ vẫn thường nói, tôi phải tu mấy đời mới có phúc phận, trong loạn thế này mà vẫn có cơm no áo ấm.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?